Kiều Nguyệt Linh thời gian này vẫn luôn ở quê nhà, nơi đó cách ly với thế giới, nên tới gần đây nàng ấy mới nghe được chuyện Kiều Định Dạ mắc tội chịu án. Đang chuẩn bị tới Trường An nghe ngóng tình hình, không ngờ lại bị người ta tập kích.

Trong phòng bị canh giữ nghiêm ngặt, nàng cũng phải mất một lúc lâu mới nhận ra nơi này là phủ thành chủ. Đang định quyết liệt xông ra thì Sư Vũ đã từ ngoài cửa bước vào.

Kiều Nguyệt Linh thấy nàng búi tóc, phục sức nghiêm trang, hoàn toàn khác với trước đây thì không khỏi ngạc nhiên: “Là cô bắt ta đến đây?”

Sư Vũ gật đầu, vẫy tay với phía sau, Túc Diên liền bưng đồ ăn thức uống tới, bởi vì hãy còn ghi nhớ cái tát mà Kiều Nguyệt Linh đánh Sư Vũ trước đây, nên âm thanh lúc đặt đồ xuống bàn cũng rất lớn, đích thực là rất mạnh bạo.

Sư Vũ dùng ánh mắt trách cứ Túc Diên, quay sang cười bảo Kiều Nguyệt Linh: “Kiều cô nương, đã lâu không gặp.”

Đôi môi Kiều Nguyệt Linh mím chặt, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Đại ca ta đột nhiên vào ngục, liệu có phải có liên quan tới cô?”

“Sao cô lại không cho rằng do hắn ác giả ác báo chứ?”

Kiều Nguyệt Linh không đáp lời, chợt ngồi xuống cạnh bàn, nhấc tay ăn cơm. Chuyến này nàng ấy đi từ chốn thôn quê, trên người hãy còn mặc y phục bằng vải bố mộc mạc, tóc búi cũn rất tùy tiện, lúc này há to miệng ăn cơm, động tác hào sảng, so với hình tượng trước đây tựa như hai người.

Sư Vũ ngồi xuống đối diện nàng ấy, cũng không làm phiền nàng.

Đến khi càn quét sạch toàn bộ thức ăn, Kiều Nguyệt Linh đứng dậy nói: “Mặc kệ Sư thành chủ bắt ta tới đây có mục đích gì, ta cũng sẽ không nán lại lâu.”

Sư Vũ buồn cười: “Vậy cô muốn rời khỏi đây như thế nào? Chỗ ta canh phòng nghiêm ngặt, cô ra ngoài được?”

Kiều Nguyệt Linh chợt lấy ra một thanh chủy thủ ngắn từ trong tay áo, Túc Diên sợ đến độ hét lên một tiếng, nháy mắt, vài thị vệ ngoài cửa đã xông vào rút đao lăm le.

Nàng ấy lạnh lùng quét mắt một vòng: “Các người chưa hẳn có thể khống chế được ta.”

Sư Vũ không khỏi bật cười thành tiếng: “Kiều cô nương cần gì phải rút kiếm với ta, yên tâm, chuyện của lệnh huynh rất nhanh triều đình sẽ tuyên phán, chờ một khi có kết quả, cô quyết định đi hay ở cũng không muộn.”

Kiều Nguyệt Linh giật mình, mặc dù không hiểu ý tứ, nhưng chủy thủ trong tay đã thu lại.

Lúc này Tức Mặc Vô Bạch đã ngoan ngoãn rời khỏi phủ thành chủ. Đỗ Tuyền vì hắn đuổi theo Sư Vũ nên bị bỏ lại, cuối cùng tới công thự ở một đêm, mãi đến bây giờ mặt trời lên cao ba sào mới thấy mặt hắn, cảm xúc thế nào có thể đoán được. Tức Mặc Vô Bạch vừa lên xe ngựa liền bị hắn mở to mắt tỉ mỉ quan sát, da mặt có dày đi chăng nữa cũng chịu không nổi.

“Ngươi đang nhìn gì đó?”

Đỗ Tuyền nhíu chặt mày: “Công tử, tối qua người làm gì thế? Cả đêm chẳng thấy bóng dáng, hôm nay thì mặt mày lại sáng láng vậy.”

Tức Mặc Vô Bạch liên tục ho hai tiếng, khép cổ áo nói: “Ai ya, trời càng lúc càng lạnh rồi, chúng ta phải mau chóng quay về Ninh Sóc thôi, sắp xếp một chút rồi lại qua đây.”

Đỗ Tuyền phẫn uất: “Công tử người còn muốn trở lại, không phải chỉ là một Kiều cô nương thôi à, hỏi cả đêm còn chưa hỏi ra kết quả sao?”

Tức Mặc Vô Bạch đang định đáp lời thì bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng ngựa hí vang, hắn vén màn xe nhìn ra, thì ra là lão tướng quân Hoắc Kình.

“Hoắc lão tướng quân đi đâu vậy?”

Hoắc Kinh chắp tay với hắn: “Tới gặp thành chủ, tin tức khoái mã của triều đình đã vào thành, nghe nói đã có phán quyết của Kiều Định Dạ.”

Tức Mặc Vô Bạch lập tức thò người ra ngoài: “Nếu đã vậy, ta cùng ngài đi gặp nàng nhé.”

Hoắc Kình xuống ngựa, đưa dây cương cho hạ nhân, mời hắn đi trước. Tức Mặc Vô Bạch hiển nhiên khiêm nhường, nhưng Hoắc Kình kiên quyết, hai người dây dưa hết nửa ngày, hắn đành phải đi trước nửa bước.

Đến khi bước lên bậc thang, vòng qua hành lang, xung quanh không người, Hoắc Kình chợt nói: “Trước đây lão phu đã đắc tội Đại đô hộ, mong ngài đừng trách.”

Tức Mặc Vô Bạch nhớ lại lần bị truy sát suýt nữa thì mất mạng trước đó, nhất thời xấu hổ: “Lão tướng quân khi ấy thân mang chức trách, chuyện này đừng nhắc.”

Hoắc Kình gật đầu: “Thật không dám giấu, hôm nay lão phu nhận lỗi, chính là vì có chuyện cầu xin Đại đô hộ.”

Tức Mặc Vô Bạch không khỏi quay lại nhìn ông. Góc nghiêng gương mặt Hoắc Kình nghiêm nghị, cơ hồ ngay cả chòm râu hoa râm cũng mang theo độ sắc bén.

“Lão tướng quân có chuyện gì, không ngại cứ nói thẳng.”

“Không biết Đại đô hộ định xử lý hôn sự với thành chủ như thế nào?”

“…….” Tức Mặc Vô Bạch thầm phỏng đoán ý tứ của câu này.

Hoắc Kình nói: “Lão phu là quân nhân, sẽ không vòng vo, Đại đô hộ đối với thành chủ như thế nào, lão phu ít nhiều cũng đoán được. Hiện giờ Mặc thành nay không bằng xưa, thành chủ một mình chống đỡ Mặc thành, sau lưng phải ngoan ngoãn tuân theo hoàng đế, trước mặt lại phải đề phòng Nhược Khương lòng như lang sói. Nếu Đại đô hộ vẫn có ý với thành chủ, lão phu tuyệt đối không ngăn cản, chỉ xin Đại đô hộ sau này hỗ trợ người thật nhiều, tránh để người một mình thân cô thế cô.”

Tức Mặc Vô Bạch không khỏi bật cười: “Lão tướng quân chịu ủng hộ, Vô Bạch cảm kích vô cùng, chẳng qua chỉ e là ngài hiểu lầm ta với Sư Vũ…”

Hoắc Kình vội nói: “Sao cơ, lẽ nào ngài không có ý với người?”

Tức Mặc Vô Bạch vừa đi vừa lắc đầu: “Ý ta là quan hệ giữa ta và nàng cũng không phải che chở và được che chở, Sư Vũ sẽ không phụ thuộc vào ta, ta cũng sẽ không vì để liên kết thế lực với nàng mà tiếp cận nàng, không biết nói như vậy lão tướng quân có hiểu ý không.”

Hoắc Kình thoáng kinh hoảng, thở dài một tiếng: “Lão phu coi trọng lợi ích, làm trò cười cho mọi người rồi.”

Tức Mặc Vô Bạch cười nói: “Nào có, lão tướng quân đây là lo nghĩ cho Sư Vũ, thiết nghĩ bản thân nàng cũng sẽ cảm kích nỗi khổ tâm của ngài.”

Còn đang nói thì đã tới trước thư phòng, Túc Diên đi vào bẩm báo một tiếng, mời Hoắc Kình và Tức Mặc Vô Bạch vào trong.

Sư Vũ ngồi trong phòng, một tay cầm bút, chỉ khẽ ngước mắt lên nhìn Hoắc Kình, căn bản không liếc Tức Mặc Vô Bạch lấy một cái, nhưng hai má lại hơi đỏ, hẳn là vì chuyện đêm qua nên không được tự nhiên.

May mà Hoăc Kình không phát hiện khác lạ, chắp tay hành lễ, đưa thư hàm đã gửi tới giao cho nàng.

Sư Vũ sớm đã mong ngóng tin tức, vội nhận lấy mở ra xem, đầu mày lúc nhíu lúc giãn, cuối cùng liếc nhìn Tức Mặc Vô Bạch một cái, đứng dậy đưa thư hàm cho hắn: “Chàng cũng xem thử đi, ý của bệ hạ tru cửu tộc.”

Tức Mặc Vô Bạch nhận lấy, quả nhiên là vậy.

Hoắc Kình khó hiểu: “Chuyện này rất đáng mừng, sao thành chủ lại không vui?”

Sư Vũ cười: “Nào có, ta đương nhiên cũng vui, chỉ mong sao Kiều Định Dạ sớm bị chém đầu.”

Hoắc Kình gật đầu, thoải mái thở phào một hơi: “Lão phu đi chuẩn bị, chờ khi Kiều Định Dạ đầu rơi xuống đất liền lập tức đi bái tế A Chiêm, an ủi vong linh trên trời của người.” Ông chắp tay với hai người, vội vội vàng vàng rời đi.

Tức Mặc Vô Bạch xoay người khép cửa, quay đầu hỏi Sư Vũ: “Nàng gặp Kiều Nguyệt Linh rồi?”

Sư Vũ gật đầu: “Ta thấy nàng ấy có ý định rời Mặc thành tới Trường An, e là kết quả này cũng không chắc ngăn được nàng ấy.”

Tức Mặc Vô Bạch nhíu mày: “Theo ta thấy, nàng ấy ở lại Mặc thành cũng chưa chắc an toàn, có thể còn lén chạy đi. Chi bằng đưa nàng ấy tới Tây vực tránh né một thời gian, phía bệ hạ ta sẽ điều đình, vốn dĩ bệ hạ thái hậu cũng đều rất thích nàng ấy, chuyện này chưa hẳn không có cơ hội xoay chuyển.”

Sư Vũ suy nghĩ: “Cũng được.”

Kiều Nguyệt Linh hoàn toàn không biết bản thân đã bị hai người kia sắp xếp, lặng lẽ ngồi bên bàn, nhìn trông như kiên nhẫn đợi tin, nhưng thực ra bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị lén rời khỏi phủ, dự định trước tới Ninh Sóc giải cứu gia quyến.

Sắp hoàng hôn, Túc Diên bưng trà đi vào, đặt trước mặt nàng ấy, ánh mắt vẫn không mấy hòa ái như cũ, miệng nói: “Thành chủ phân phó, Kiều cô nương có thể ra ngoài rồi.”

Kiều Nguyệt Linh chợt đứng dậy: “Thật sao?”

Còn có thể lừa cô hay sao?”

“Đa tạ!” Kiều Nguyệt Linh không kịp nhiều lời, vèo một tiếng chạy ra cửa.

Trước cổng phủ đã sắp xếp sẵn xe ngựa, xa phu nói thành chủ từng dặn, nàng ấy muốn đi đâu cũng được. Mặc dù Kiều Nguyệt Linh cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn nói đi Ninh Sóc.

Xe ngựa lập tức lên đường, xa phu đặc biệt dặn dò tốc độ rất nhanh, xin nàng ấy đừng tùy tiện thò người ra ngoài, tránh xảy ra việc ngoài ý muốn.

Kiều Nguyệt Linh ngồi trong xe, nghe tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc chạy qua đường đá, chỉ cảm thấy lòng như lửa đốt. Qua một lúc sau, nghe thấy tiếng người bên ngoài, dường như là đã tới cổng thành, cuối cùng bỏ qua lời dặn của xa phu vén màn lên nhìn thử, liền kinh ngạc.

“Dừng xe! Ngươi đi cổng thành nào đấy? Căn bản không phải là đường đi Ninh Sóc!”

Xa phu phớt lờ nàng, Kiều Nguyệt Linh mặc kệ tốc độ xe phóng điên cuồng, định nhảy khỏi xe, nhưng thấy hai bên xe ngựa có một đội hộ vệ, tất cả đều chòng chọc theo dõi nàng, căn bản khó mà chạy thoát.

Nàng ấy cắn răng, rút chủy thủ nhoài người ra ngoài, bỏ lại xa phu, nhún người nhảy lên một con ngựa, cắt đứt dây cương. Con ngựa cuồng lên, khó mà quay đầu, trước sau trái phải đều có quân sĩ Mặc thành vây quanh.

Thị vệ vội quay về phủ thành chủ bẩm báo, Kiều Nguyệt Linh không chịu xuất thành đi Tây vực, dù thế nào cũng muốn quay lại Trung nguyên, đã giằng co ngay tại cổng thành.

Tin nàng ấy xuất hiện tại Mặc thành không thể để lộ, Sư Vũ sợ chuyện này gây náo động lớn, vội đeo mạng che, đích thân cưỡi ngựa qua đó.

Chúng bách tính bị ngăn cách xa xa, Kiều Nguyệt Linh hiện tại trang phục bình thường, cũng thực sự không dễ vừa liếc mắt đã nhận ra. Nàng ấy đang lo không tìm được chính chủ thì trông thấy Sư Vũ cưỡi ngựa tới, mặc kệ binh sĩ bao vây xung quanh, phẫn nộ nói: “Cô rốt cuộc muốn thế nào?”

Sư Vũ phóng ngựa tới trước nàng ấy: “Thực không dám giấu, đại ca cô phạm đại tội tru di cửu tộc, hiện tại cô tới Tư vực tránh mặt, hãy còn đường sống.”

Kiều Nguyệt Linh trừng to hai mắt, huyết sắc trên mặt không còn, không lâu sau bỗng siết chặt dây cương: “Đại ca ta bị oan, ta phải vào kinh giải oan cho huynh ấy!”

Sư Vũ cười lạnh: “Hắn không oan uổng, tất cả những gì hắn làm đủ để hắn chết cả trăm lần.”

Kiều Nguyệt Linh vung chủy thủ trong tay: “ Ta biết cô giả vờ thân thiết với huynh ấy, cô muốn báo thù huynh ấy cướp thành phải không? Vì sao muốn ta sống đơn độc, tận mắt nhìn người thân duy nhất mất mạng?”

Nửa gương mặt Sư Vũ khuất sau mạng che, chỉ có đôi mắt lạnh lùng như rừng sâu: “Cô chỉ xem như không tận mắt, ta mới là người tận mắt chứng kiến người thân duy nhất mất mạng. Một đao cắm thẳng vào ngực, từng chút từng chút dần dần mất đi hơi thở, thống khổ hơn đại ca cô bị một đao chặt đầu rất nhiều.”

Kiều Nguyệt Linh ngẩn người.

Sư Vũ nhìn sau lưng nàng ấy: “Thiết nghĩ rất nhanh thánh chỉ sẽ truyền khắp thiên hạ, lúc này cô đi vẫn còn kịp.”

Kiều Nguyệt Linh cắn răng: “Cho dù xuất thành, ta cũng sẽ vòng lại Trường An, cô cho ta là kẻ tham sống sợ chết?”

“Tùy cô.” Khóe mắt Sư Vũ cong cong, mỉm cười vô cùng dịu dàng: “Ta cứu cô một mạng, chí nhân chí nghĩa. Sau đó cô muốn nộp mạng, không quan hệ gì tới ta, đó là chuyện của bản thân cô, chỉ cần cô thấy đáng giá. Kiều Định Dạ đã từ quan viên phong nhã lầm lạc thành phản tặc bụng dạ khó lường, trong mắt ta càng trở nên thậm tệ. Cô chết rồi, hắn vĩnh viễn chính là dáng vẻ như vậy lưu lại trong mắt người đời; cô còn sống, đại khái hãy còn một mặt tốt đẹp của hắn tồn tại giữa thế gian này.”

Nàng khoát tay, căn dặn binh sĩ tản ra, quay đầu cưỡi ngựa hồi phủ.

Tức Mặc Vô Bạch đứng trên Xuy Tuyết Các, từ xa theo dõi động tĩnh nơi cổng thành, thật ra cũng không trông rõ được.

Lúc hoàng hôn đã hoàn toàn buông xuống, Sư Vũ xuất hiện cạnh hắn.

“Tình hình thế nào?”

Sư Vũ lắc đầu: “Không biết, tùy nàng ấy đi, mạng vốn là của nàng ấy.”

Tức Mặc Vô Bạch khẽ thở dài.

Rất nhanh, trên cầu thang truyền tới tiến bước chân, Túc Diên bước lên: “Thành chủ, Kiều cô nương tự mình xuất thành đi Tây vực rồi.”

“May mà là một người hiểu chuyện.” Sư Vũ quay sang Tức Mặc Vô Bạch mỉm cười, sóng vai nhìn về phía cổng thành, sắc đỏ bốn phía, nơi đó quả nhiên đã trở nên tĩnh lặng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play