Tôi Không Phải Nữ Phụ Bia Đỡ Đạn

CHƯƠNG 1


8 tháng


1.

Vừa thức tỉnh, tôi đã cảm thấy cả người đều không khỏe.

Nghĩ đi giấc mộng quái lạ tối qua, tôi nhận thức sâu sắc rằng bản thân bị làm cho buồn nôn lắm rồi.

Cái trò gì vậy chứ?

Vậy mà tôi sẽ yêu cái tên cặn bã Cố Chi Hành?

Lại còn vì anh ta mà ghen tuông tranh giành?

Nực cười!

Cái tên tệ hại Cố Chi Hành đó không những gặp người nào yêu người đó, còn thích xuất hiện trước mặt tôi mà lắc lư, nhiều lần khiến cho tôi bị mấy người bạn gái của anh ta coi là tình địch.

Mấy năm nay, tôi thật sự khổ không tả nổi.

Đến hiện tại, nhìn thấy cái tên đó là tôi đã buồn nôn.

Còn cả Tống Tiểu Đoàn.

Tôi đang nghĩ đến ngẩn ngơ thì đột nhiên nghe thấy lời của dì Trần giúp việc: “Cô chủ, con gái Đoàn Đoàn nhà chúng tôi sắp tới thủ đô học, có thể nào cho phép nó tạm thời ở đây không.”

Tôi ngẩng đầu nhìn dì Trần, bà ấy có chút xấu hổ, nhưng không nhiều.

Tôi không trả lời, dì Trần đã làm ở nhà tôi mấy năm rồi, cũng coi như là hiểu tính khí của tôi.

Ba mẹ tôi nhiều việc, ít khi về nhà.

Trong nhà chỉ có một mình tôi, các phòng đều trống.

Tôi không có lý do từ chối.

Nhưng nghĩ đến tình tiết trong mơ, tôi từ chối rồi.

Trong giấc mơ của tôi, con gái Tống Tiểu Đoàn của dì Trần rất biết gây tai họa.

Sau khi đến nhà tôi, cô ta thường làm vỡ mấy món đồ đáng giá trong nhà. Thậm chí vì hiếu kỳ, cô ta còn làm hỏng đàn dương cầm giá ngàn vạn của tôi.

Để cô ta đền, cô ta lại luôn làm mặt vô tội mà nhìn tôi, giống như tôi đã làm ra tội ác tày trời gì vậy.

Ngoài những việc này ra, mỗi lần thấy những món nữ trang lộng lẫy của tôi, Tống Tiểu Đoàn còn bộc lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ và khao khát.

Ngày ngày bị nhìn chằm chằm như vậy tôi cũng rất áp lực. Không còn cách nào khác, tôi đành tặng cho cô ta sợi dây chuyền mình lâu ngày không dùng.

Sợi dây chuyền đó là tôi lấy bừa, có trùng hợp hay không chứ, rất nhiều người chỉ dựa vào sợi dây chuyền này mà hiểu lầm thân phận của Tống Tiểu Đoàn.

Chẳng lẽ đây chính là hào quang của nữ chính?

Sợ quá sợ quá.

Bất kể giấc mơ này là thật hay giả, tôi cũng không dám để Tống Tiểu Đoàn vào đây sống.

Nhà tôi có giàu đến đâu cũng không để người ngoài lăn qua lăn lại như vậy được.

“Dì Trần, tôi không thích người khác ở nhà tôi.”

Dì Trần vẫn chưa hết hy vọng: “Đoàn Đoàn nhà dì rất ngoan, chỉ tạm thời ở đây vài năm mà thôi.”

Tạm thời ở vài năm?

Lại còn mà thôi!

Dì Trần này không biết điều đến mức nào nhỉ.

Tôi ngước mắt nhìn thẳng bà ấy, “Dì Trần, lương một tháng của dì bao nhiêu?”

Dì Trần có ngạc nhiên, tựa như không nghe hiểu tôi đang nói gì.

Tôi nhắc lại lần nữa, bà ấy mới trả lời: “Ba vạn…” (khoảng hơn trăm triệu VNĐ)

“Một tháng ba vạn không đủ để các người sinh sống à? Dì cũng đã thuê nhà, vậy sao cứ phải nhét con gái gì vào nhà tôi?”

Sắc mặt dì Trần bắt đầu trở nên khó coi, mím môi không nói chuyện nữa.

Khi tôi đang muốn đi, cuối cùng dì Trần cũng lên tiếng: “Cô chủ, tôi sợ con gái tôi sống trong căn nhà đó sẽ tự ti. Hôm nay tôi mặt dày cầu xin cô, xin cô cho con gái của tôi ở nơi này.”

Cái da mặt này, sợ là còn dày hơn cả tường thành!

Cái kiểu gia đình gì đây, thuê nhà mà còn tự ti.

Sao cô ta không lên trời, vai sánh vai với ông mặt trời?

Tôi nhìn dì Trần: “Ngày mai dì không cần đến nữa, tháng này dì chỉ làm nửa tháng, tính cho dì cả tháng. Nửa tháng còn lại, dì cũng nên đi tìm việc đi.”

Trần Phương kinh ngạc mà nhìn tôi: “Tại, tại sao?”

Tôi quyết liệt nhìn bà ta: “Quần áo trong tủ cũ của tôi dì lấy đi rồi nhỉ?”

“Tôi thấy cô không mặc… nên lấy về cho con gái tôi…” Trần Phương chột dạ mà nắm chặt tay.

“Tôi mặc hay không là chuyện của tôi, bà tự ý lấy đi là thế nào?” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Trần Phương, “Dì Trần, dì đã làm ở nhà tôi mấy năm rồi. Chuyện trước kia tôi lười truy cứu. Còn từ bây giờ, tôi không muốn nhìn thấy gì nữa!”

Đại khái là trông thấy tôi nổi giận rồi, cho nên Trần Phương đã hậm hực rời đi.

Tình cảnh trong mơ rất rõ ràng, tôi không biết làm thế nào là đúng, nhưng dã tâm của Trần Phương quá lớn rồi, không nên để bà ta khiến tôi khó chịu nữa.

2.

“Lâm Ninh, sắp khai giảng rồi, có ra ngoài chơi không?” Cố Chi Hành vẻ mặt lười nhác, chặn tôi trên đường đi, trên miệng ngậm một điếu thuốc.

Đối với người không hút thuốc như tôi, tôi thật sự ghét cái mùi này.

Tôi bị mũi, nhăn mày, “Không rảnh.”

Ngữ điệu của anh ta kiên quyết, “Không rảnh, em cũng phải rút ra chút thời gian rảnh.”

Cái r.ắm, thời gian của tôi đã được xếp đầy rồi. Mấy ngày này còn có vài lớp học tự chọn nữa, làm gì rảnh mà lãng phí thời gian với anh ta.

“Thật sự không rảnh.”

“Được thôi, vậy lúc nào rảnh?”

Tôi hờ hững nói: “Cả năm đều không rảnh.”

“... Được được được, Lâm đại tiểu thư thật là cao quý, thật sự không bằng lòng chơi với những người bình dân như tôi.”

Tôi trừng mắt nhìn Cố Chi Hành, không buồn nói chuyện.

Một người từ nhỏ đến lớn đều không có tự trọng đúng là không dễ dàng gì.

Hiện giờ thật không biết anh ta phát đ.iên gì nữa.

“Đại thiếu gia, tránh ra, tôi còn có việc.” Tôi cũng lười so đo với Cố Chi Hành mà đẩy anh ta ra, tiếp tục đi về phía trước.

Tôi không hiểu nổi, tại sao trong mơ tôi lại yêu Cố Chi Hành.

Cố Chi Hành không hề có chỗ nào phù hợp với thẩm mỹ của tôi. Tính cách thì một lời khó nói hết, dễ nghe thì nói anh ta vênh váo, nói khó nghe chút thì là bất lịch sự.

Càng quan trọng là tôi thích con trai sạch bong kin kít. Mà Cố Chi Hành hoàn toàn chẳng dính dáng gì đến mấy chữ này cả.

Sau khi thoát khỏi Cố Chi Hành, tôi đã trông thấy một người con trai sạch bong kin kít, chỉ nói riêng về diện mạo thì đúng là hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của tôi.

Cố Ninh Châu.

Phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết, nghe nói rằng có tình yêu sâu sắc đối với tôi.

Cố Ninh Châu là bạn cùng lớp với tôi. Cùng lớp ba năm, chúng tôi không nói với nhau được mấy câu.

Không biết vì sao cậu ấy lại yêu tôi được.

Vì tôi, cậu ấy thậm chí còn đ.iên c.uồng báo thù Cố Chi Hành.

Còn về kết cục của cậu ấy, tôi không hề biết.

Nghe nói là tác giả lười quá.

Cũng đúng thôi, một người có thiết lập nhân vật không theo lẽ thường như vậy, có lẽ là tác giả cũng không biết làm sao để viết tiếp.

Mà nhà cậu ấy không ở hướng này mà.

Tôi đang ngây ngẩn thì phát hiện mình đã bị ôm chặt rồi.

Ngẩng đầu nhìn thì chính là Cố Ninh Châu.

Cố Ninh Châu ôm tôi, thân mật gọi: “Ninh Ninh…”

Tôi cảm thấy có chút không thoải mái nên đẩy cậu ấy ra, “Cậu làm gì vậy?”

Cố Ninh Châu hoang mang, nhìn tôi mà nói: “Ninh Ninh, anh là Châu Châu đây.”

Tôi hít sâu một hơi, nhìn xuống cảm xúc muốn tát cho cậu ấy một cái, “Tôi biết cậu là Cố Ninh Châu.”

Một tia hụt hẫng xẹt qua trong mắt Cố Ninh Châu, nhưng rất nhanh mắt cậu ấy đã lại sáng lên: “Không sao, thời điểm này em vẫn chưa thích anh.”

Lời này của cậu ấy thật không hiểu làm sao.

Nhưng mà tôi lại nghe hiểu.

Trong tương lai tôi sẽ thích cậu ấy.

Tôi cạn lời, trừng mắt.

Cố Ninh Châu có hơi gấp gáp: “Ninh Ninh, anh là Cố Ninh Châu của tương lai.”

A, thế giới rộng lớn, không có thứ gì lạ là không có.

Tôi còn có thể mơ thấy bản thân sống trong một cuốn sách rồi, vậy chuyện Cố Ninh Châu từ tương lai xuyên đến cũng không phải không có khả năng.

Nhưng…

Tin tưởng là một chuyện, còn nói ra lại là một chuyện khác.

Tôi mỉm cười gật gật đầu, “Tin.”

Trông thấy dáng vẻ dần dần trở nên vui mừng của cậu ấy, tôi liền quay ngoắt câu chuyện, “Tôi có thể cùng cậu đi bệnh viện khám não ở khoa thần kinh.”

“...”

Khuôn mặt tươi cười của Cố Ninh Châu nứt ra rồi.

Nhưng cậu ấy vẫn kiên cường mà nói: “Ninh Ninh, anh biết có thể em không tin tưởng lắm. Không sao cả, em ở bên cạnh anh là được rồi.”

À đây… là cách thức tỏ tình mới sao?

Nhưng đáng tiếc, ông đây không châ nhận.

“Ninh Ninh, em rất thân với Cố Chi Hành sao?” Cố Ninh Châu rất căng thẳng.

Tôi mặt cười lòng lại không cười mà lùi lại, “Thanh mai trúc mã, cậu nói có thân không?”

Nhà tôi và Cố Chi Hành có quan hệ lâu đời, tôi và anh ta có thể coi như lớn lên cùng nhau.

Tuy tôi không ưa Cố Chi Hành, nhưng quả thật chúng tôi là thanh mai trúc mã.

Sắc mặt Cố Ninh Châu trở nên ảm đạm, “Không phải anh muốn can thiệp em kết bạn, anh chỉ là…”

Giọng nói của CỐ Chi Châu cùng với đầu của cậu ấy từ từ hạ thấp, giống như một chú chó lớn ủ rũ vậy.

Tôi nhìn thời gian, sau đó lại nhìn Cố Ninh Châu, “Cậu còn gì muốn nói không?”

Cố Ninh Châu muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng trả lời: “Ừm, hết rồi.”

“Vậy tôi đi trước đây.” Lát nữa tôi còn phải đi đến thư viện, thật sự không có thời gian tán chuyện với người khác.

“Ninh Ninh, em đi đâu?”

“...”

Tôi nhớ Cố Ninh Châu là một người lạnh lùng mà, sao hiện giờ cậu ấy lại có hơi… một lời khó nói hết?

Thiết lập nhân vật chạy mất tiêu rồi?

“Đi đâu? Anh đi cùng với em, Ninh Ninh.”

Tôi hừ một tiếng, không nói gì mà trừng mắt nhìn cậu ấy.

Giọng điệu Cố Ninh Châu ấm ức: “Ninh Ninh, anh muốn ở cạnh em nhiều hơn một chút, nhìn em nhiều hơn.”

Không phải, biểu cảm gì đây?

Tôi chơi rồi vứt bỏ cậu ấy à?

Ngày mai tôi không còn nữa sao?

Bị Cố Ninh Châu nhìn chằm chằm như vậy, tôi cảm thấy khiếp đến loạn.

Mau chóng đi thôi!

Tôi cũng không nói vòng vo với cậu ấy mà vứt lại một câu thẳng thừng: “Cố Ninh Châu, tôi không thích cậu.”

Cố Ninh Châu lại không hề để bụng: “Anh thích em là được rồi ~”

Tôi có thể nghe thấy trong giọng nói của cậu ấy có chút tung tăng nhảy nhót.

Xác nhận được rồi, Cố Ninh Châu là một người có não yêu đương, vốn dĩ chuyện này không nên do tôi nhắc nhở.

Nhưng nghĩ đến chuyện dù gì cậu ấy cũng thích tôi, tôi vẫn nhắc nhở một chút: “Não yêu đương và *liếm cẩu là không không ngoan đâu.”

(Liếm cẩu "舔狗" : Biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn không có liêm sỉ mà theo đuổi, đeo bám.)

Cố Ninh Châu cười càng tươi, “... Ninh Ninh, em thế này trông rất đáng yêu.”

“...” Thôi vậy, tôi chấp nhận số phận rồi, não yêu đương chính là não yêu đương, nói rồi cậu ấy cũng không nghe.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play