Bạch Chiến tức giận đến đen cả mặt: "Ngọc Ý, ngươi có ý gì hả, bổn hoàng tử này không thèm làm kẻ ăn bám để nữ nhân nuôi mình." "Ngươi là ăn nho không được chê nho xanh." Ngọc Ý bĩu môi.

"Xí, bổn hoàng tử mới không thèm, bổn hoàng tử có tay có chân, có thể tự mình nuôi sống mình." Bạch Chiến khinh thường nói.

"Nói nhảm với hắn ta làm cái gì, tranh thủ đồ ăn còn nóng dùng bữa đi, một lát nữa sẽ nguội mất." Vu Kì Thiên nói xong lại gấp số thịt cá mà mình lừa được để vào trong bát của Ngọc Ý.

"Được, nghe lời thế tử, vẫn là chàng thương ta nhất." Ngọc Ý gắp miếng cá lên bắt đầu ăn.

Vu Kì Thiên lại gắp cả trong bát cô, tiếp tục lựa xương ra.

Bạch Chiến nhìn thấy trong lòng vô cùng khó chịu, hai người đó quấn quýt với nhau, mà hình như chưa có ai lựa xương cá cho hắn.

Nhưng mà hắn không thèm đâu, chỉ cần một câu nói còn không phải là có một đống hạ nhân chạy đến hầu hạ mình à.

Ở phía bên kia có một hạ nhân đang đi tới, hành lễ hỏi: "Phu nhân, mấy con cá ở trong nồi, người có còn dùng không?"

"Sao vậy?" Ngọc Ý nhìn qua.

"Món cá có phu nhân làm thật sự rất ngon, bình thường thảo dân cũng làm cá nhưng lại không có mùi vị ngon như thế. Thảo nhân nghĩ nếu như phu nhân không còn ăn nữa, thảo dân muốn mang về cho người nhà thảo dân nếm thử." Người kia cung kính đáp lời.

Ngọc Ý nghe xong, cô tự nhiên nói: "Hiếm có người nào yêu thương người nhà mình như thế, đây mới chính là đàn ông tốt điển hình. Cá ở trong nồi đều cho ngươi hết, mang về đi."

"Đa tạ phu nhân, đa tạ." Người kia vô cùng cảm kích.

Bạch Chiến nghe xong lập tức giãy nảy lên: "Ngọc Ý, cô không thể như vậy được, bổn hoàng tử còn chưa có ăn đâu, thế mà cô lại cho một hạ nhân."

"Tại sao ta phải cho ngươi ăn, với lại ngươi là hoàng tử, ngươi đâu có tầm thường đâu, ngươi cũng có xuất thân tốt hơn người ta, nếu như là người bình thường

thì với cái tính tình này là ngươi đã bị người ta đánh không biết bao nhiêu lần. Chúng sinh bình đẳng, nào có sự phân chia cấp bậc như thế, trong mắt ta người đó còn giỏi hơn ngươi nhiều, ít nhất là người ta biết thương mẹ mình. Ngươi là kẻ độc thân, suốt ngày chỉ biết sống phóng túng, đồ không có tiền đồ" Ngọc Ý khinh bỉ nói.

"Đáng ghét, nữ nhân xấu xí lại dám sỉ nhục bổn hoàng tử." Tứ hoàng tử tức giận đen xì mặt.

"Sao vậy, ngươi định làm gì phu nhân của bốn thế tử đây?" Ánh mắt của Vu Kì Thiên lạnh lùng quét qua.

Bạch Chiến hoảng sợ run rẩy, mặc dù Vu Kì Thiên thường hay bị bệnh nhưng ở cả kinh thành này chẳng có ai là đối thủ của Liêu Tinh, cộng thêm hắn còn có Long ảnh vệ, có cho hắn ta thêm lá gan thì Bạch Chiến cũng không dám ra tay với Vu Kì Thiên.

Liếc nhìn cái bếp ở cách đó không xa, Bạch Chiến lập tức đổi giọng: "Bổn hoàng tử vẫn còn chưa có ăn cá, có làm thế nào cũng không thể để cho một tên hạ nhân được hời." Nói xong thì lập tức chạy tới.

Vu Kì Thiên không thèm để ý, đương nhiên Ngọc Ý có thể nhìn ra được Bạch Chiến đang tự tìm đường lui cho mình, nhìn hắn tự mình lấy một con cá để lại, hai con cho hạ nhân, Ngọc Ý cũng không nói gì nữa.

Mọi người ăn cá xong liền trở về phủ thế tử.

Ngày mai muốn đến Tô gia để xử lý vết thương cho Tô Nhược Nhi, cho nên Ngọc Ý vừa mới trở về phòng liền ngắm hai mắt lại tiến vào không gian để điều chế ra mặt nạ giải độc, số lượng trước đó đều đã bị cô sử dụng hết.

Vu Kì Thiên đi vào thư phòng xử lý sự vụ, quản gia đến báo cáo: "Thế tử, Lạc lão có gửi thư đến, nửa tháng sau sẽ trở về kinh thành"

Lạc lão chính là người mấy năm nay vẫn luôn giúp đỡ Vu Kì Thiên điều trị thân thể, người ngoài gọi là quỹ y, hành tung bí ẩn, ở tứ quốc ít nhiều gì cũng có hoàng thất quý tộc muốn tìm ông ta, nhưng mà khó như lên trời, năm đó Lạc lão gặp nạn được phụ thân của Vu Kì Thiên cứu giúp, cho nên mấy năm nay Lạc lão mới có thể vẫn luôn trị liệu cho Vu Kì Thiên.

Cách đó không lâu kịch độc trong người Vu Kì Thiên tái phát nghiêm trọng, Lạc lão tự mình đến Thiên Sơn hái thuốc, đi một cái là biệt tâm biệt tích ba tháng trời, bây giờ rốt cuộc cũng đã có tin tức.

"Tốt quá rồi, lập tức phái người âm thầm bảo vệ cho sự an toàn của Lạc lão." Vu Kì Thiên ra lệnh.

"Vâng, còn có một chuyện, Thiên Hạ Lâu và những tiểu lâu khác lần lượt có phản hồi, trà sữa được bán rất tốt, số lượng ngày hôm nay đều đã bán xong hết rồi" Quản gia U nói.

"Ta tin tưởng vào tay nghề của Ngọc Ý, phân chia lợi nhuận của việc bán trà sữa ra, sau đó đưa cho nàng ấy." Vu Kì Thiên vừa nhắc đến cô thì đều là khen ngợi và tán thưởng.

Mặc dù đã nói là muốn để cô nuôi, nhưng làm sao, Vu Kì Thiên có thể làm thật chứ.

"Lão nô nghĩ nếu như trà sữa có thể bán đắt như thế, chúng ta có nên tăng thêm bò sữa không, cứ theo cái đà này trà sữa thật sự trở nên nổi tiếng, e là không đủ để bán?" Quản gia dò hỏi.

"Chuyện này đợi một lát nữa ta sẽ bàn bạc với Ngọc Ý.

Quản gia lại báo cáo thêm vài chuyện, Vu Kì Thiên xử lý xong xuôi đã là rất muộn, ra khỏi thư phòng, hắn hỏi Liêu Tinh thì mới biết từ sau khi trở về Ngọc Ý vẫn luôn ở trong phòng mà không đi ra ngoài.

Chẳng lẽ hôm nay nha đầu này ngâm mình trong nước nên bị cảm lạnh,

Nghĩ như vậy, Vu Kì Thiên liền đi thẳng về phòng.

Ngọc Ý ở trong phòng đúng lúc vừa bước ra khỏi không gian, cô cầm mấy cái lọ trong tay, đều là đồ vật ngày mai cần dùng để chữa trị cho Tô Nhược Nhi, thuận tiện làm thêm mấy cái mặt nạ.

Vu Kì Thiên đẩy cửa bước vào, đúng lúc nhìn thấy Ngọc Ý sắp xếp mấy cái lọ: "Có phải hôm nay bị cảm lạnh rồi không, Liêu Tinh nói sau khi nàng trở về thì cứ ở luôn trong phòng?"

"Không phải đâu, thế tử, ta vẫn rất khỏe, ngày mai phải đến trị mặt cho Tô Nhược Nhi, cho nên ta chuẩn bị sớm một chút. À đúng rồi trong phủ thế tử chúng ta có dược liệu không?" Ngọc Ý hỏi.

Thấy cô không có chuyện gì, lúc này Vu Kì Thiên mới thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Có chứ. Trong phủ có một phòng chứa dược, ở bên trong có đủ loại dược liệu, nếu như nàng cần thì bây giờ ta có thể dẫn nàng đi."

"Tốt quá, vậy làm phiền thế tử rồi."

Ngọc Ý đi theo Vu Kì Thiên ra ngoài, đi hướng ra phía sau.

Một rừng trúc to lớn xanh tươi um tùm, to đến mức nhìn không thấy ở bên trong.

"Đi theo ta, trong rừng trúc này có đặt trận pháp." Vu Kì Thiên nhắc nhở.

Đây chính là khu vực quan trọng ở phủ thế tử, cho nên ở bên ngoài thiết lập trận pháp chính là vì để phòng ngừa người khác đi vào.

"Ừm." Ngọc Ý theo bản năng kéo lấy cánh tay của Vu Kì Thiên, như thế này sẽ không bị bỏ lại.

Vu Kì Thiên nhìn bàn tay đang kéo ống tay áo của mình, không hề phản cảm chút nào, ngược lại khóe miệng còn hơi cong lên, dẫn cô lách trái lách phải, cuối cùng xuất hiện trước một căn phòng.

Ngọc Ý đi theo vào trong, nhìn đồ vật được đặt trên từng dãy ở trong phòng, các loại dược liệu quý giá hiếm có đều nằm ở đó, những thành phẩm đã luyện chế điều được chứa trong bình, còn có đan dược, ở giữa phòng còn có một lò luyện đan rất to, có thể nhìn ra vẫn luôn được sử dụng thường xuyên.

"Ôi trời, có nhiều dược liệu quý giá như thế, cái này tốn không ít tiền nhỉ" Ngọc Ý trợn tròn mắt nhìn.

"Mấy năm nay sức khỏe của ta vẫn luôn không ổn định, các loại dược liệu quý hiếm vơ vét trên thiên hạ đều được cất giữ ở trong này" Vu Kì Thiên trả lời.

Ngọc Ý quay đầu lại nhìn hắn: "Thế thì chàng đúng là đáng thương, cả một phòng dược thảo mà cũng không thể loại trừ kịch độc trong cơ thể chàng, may mắn là chàng đã gặp được ta, sau này có ta ở đây, sẽ không để chàng xảy ra chuyện gì đâu."

Vu Kì Thiên giật giật khóe miệng, trong lòng có một dòng nước ấm áp chảy qua.

Lời Ngọc Ý đã nói, hắn tin.

"Ây da, ai mà lại phá của như thế, một đóa hoa Lâm Vân to như thế mà chỉ dùng có mấy cánh hoa là đã ném đi, đúng là lãng phí mà." Ngọc Ý lải nhải, nhanh chóng đi qua cầm lên.

Vu Kì Thiên nhìn qua: "Cái này bị héo rồi mà cũng có thể dùng?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play