Hoàng cung, trong Ngự Thư Phòng.

Hoàng đế tức giận ném lá hưu thư xuống: "Bạch Tử Huân, tốt nhất ngươi nên cho trẫm một lời giải thích rõ ràng, rốt cuộc đây là chuyện gì?"

Sắc mặt Ly vương lạnh lùng như thiếc đen, hắn ta rất tức giận nhưng không dám làm bậy trước mặt hoàng đế, đành nhanh chóng hành lễ: "Hoàng huynh, quả thật lá hưu thư này là do thần đệ viết, tối hôm qua đệ đã bảo thuộc hạ giao cho Ngọc Ý, thế nhưng thần đệ không biết tại sao nó lại xuất hiện ở cửa Thiên Hạ Lâu."

"Vậy nên, ngươi đang nói với trẫm lá hưu thư này tự chạy đến cửa Thiên Hạ Lâu sao?"

"Thần đệ không có ý đó."

"Vậy rốt cuộc Ly vương có ý gì, hôm qua mới cưới con gái ta, cuối cùng ngay hôm sau lại treo hưu thư ở cửa Thiên Hạ Lâu, để người trong cả Thịnh Kinh đều biết. Ly vương sỉ nhục phủ Thừa tướng của ta như vậy, vì nghĩ rằng phủ Thừa tướng chúng ta không có ai sao?" Ngọc thừa tướng tức giận nói.

Con gái Ngọc Ý mà ông ta yêu thương từ nhỏ vừa mới được gả đi, hôm sau đã bị bỏ, dù là bất cứ người làm cha nào cũng không thể chấp nhận. Ly vương làm như thế là công khai sỉ nhục phủ Thừa tướng, nếu ông ta không thể đòi được lời giải thích thỏa đáng, chẳng phải sẽ bị cả triều đình khinh thường cười chê hay sao.

Bạch Tử Huân tức giận trừng mắt nhìn ông ta: "Ngọc thừa tướng, ông biết rõ lý do con gái mình được gả cho bổn vương mà, bổn vương khinh thường nàng ta."

Ngọc thừa tướng tức đến mức mặt mũi trắng bệch, bỗng nhiên ông ta ôm ngực, vẻ mặt đau khổ: "Hoàng Thượng, xin ngài niệm tình lão thần vì dân vì nước cả đời, cho lão thần xin một lời giải thích, lão thần…"

Ngọc thừa tướng chưa nói hết, đã tức đến ngất xỉu.

Sắc mặt Hoàng đế trở nên nghiêm trọng: "Người đâu mau đến đây, mau truyền thái y."

"Vâng thưa bệ hạ." Thái giám lập tức đi truyền lời.

"Ly vương, ngươi giỏi lắm, dám làm Ngọc thừa tướng tức xỉu, trẫm hạn cho ngươi ba ngày phải giải quyết xong chuyện hưu thư, nếu không đừng nói là trẫm mà ngay cả Thái Hậu cũng sẽ không tha cho ngươi, cút ra ngoài." Hoàng đế giận dữ hét lên.

"Vâng, thần đệ cáo lui." Sắc mặt Bạch Tử Huân đen sì, vô cùng lạnh lùng, hắn ta giận dữ trừng mắt nhìn Ngọc thừa tướng đang nằm dưới đất rồi quay người rời đi.

Cuối cùng khi Bạch Tử Huân vừa đến cửa, đã nghe thấy thuộc hạ bẩm báo: "Vương gia không xong rồi, Vương phi nàng ta, à Ngọc tiểu thư đến Xuân Phong Lâu rồi, còn tự gả mình cho Vu thế tử làm tiểu thiếp."

Sắc mặt lạnh lùng của Bạch Tử Huân trong nháy mắt đã đọng thêm một lớp sương tuyết, đôi mắt đen kịt bắn ra tia sáng độc ác khát máu, hắn ta nắm chặt tay đến mức khiến các ngón tay trắng bệch: "Sao lại như vậy?"

Thủ hạ lập tức kể đầu đuôi mọi chuyện, nghe xong Bạch Tử Huân giận tím mặt, lửa giận ngập trời, trán hắn ta nổi gân xanh, cả người tràn ngập lệ khí xơ xác tiêu điều.

"Ngọc Ý đáng chết, dám cắm sừng bổn vương, bổn vương phải gi/ết chết nàng ta rồi băm thây thành nghìn đoạn."

……

Phủ Thế tử.

Vu Kì Thiên đưa Ngọc Ý say rượu đến thẳng phòng cho khách, sau đó mới quay về thay quần áo, hắn có thói quen ở sạch, đặc biệt sau khi ôm một người phụ nữ say khướt như thế, sao có thể chịu được nữa.

Tắm gội xong, Vu Kì Thiên thay một bộ trường bào màu đen, Hình Lâm lập tức bưng một tách trà cho hắn.

"Thế tử, ngài thật sự muốn cưới Ngọc Ý sao? Tuy Ly vương đã bỏ nàng ta, thế nhưng dù sao đó cũng là vị vương phi bị Ly vương vứt bỏ, nếu Ly vương biết, chắc chắn hắn sẽ đến đây làm loạn?" Hình Lâm lo lắng nói.

"Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ Ly vương sao?" Đáy mắt Vu Kì Thiên lóe lên một tia sắc bén.

Hình Lâm sợ đến mức run rẩy: "Đương nhiên là không rồi, thế tử ngài anh minh thần võ, đẹp trai tài giỏi, Ly vương hoàn toàn không phải đối thủ của ngài. Thế nhưng Ngọc tiểu thư là một điều phiền phức, sao ngài lại đưa nàng ta về đây?"

"Vì nàng ta nói ta chỉ sống được không quá ba năm." Vu Kì Thiên ẩn ý trả lời.

Hắn hiểu rõ nhất về cơ thể của mình, kể cả thần y cũng từng nói vậy với hắn, thế nên Vu Kì Thiên mới đưa nàng ta về đây.

Nhưng không biết Ngọc Ý thật sự biết y thuật hay chỉ tiện miệng nói bừa.

Hình Lâm hốt hoảng: "Chẳng lẽ Ngọc tiểu thư biết y thuật, không thể nào, từ nhỏ nàng ta đã kiêu căng phách lối ở phủ Thừa tướng, tác oai tác quái, không học vấn không nghề nghiệp, là đồ vô dụng nổi tiếng ở kinh thành, sao lại tự nhiên biết y thuật cơ chứ?"

Vu Kì Thiên liếc nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, đôi mắt thâm thúy lóe lên một tia sắc bén: "Vậy phải hỏi thẳng mặt nàng ta thôi."

"Thế tử không hay rồi, Ly vương dẫn người đến đây, nói muốn bắt ngài giao Ngọc tiểu thư." Người hầu hốt hoảng lo lắng lao vào bẩm báo.

Bàn tay Vu Kì Thiên đang nâng tách trà chợt khựng: "Ly vương đến rất nhanh, Hình Lâm ngươi đi nói với Ngọc Ý, Ly vương dẫn người đến bắt nàng ta."

"Vâng." Hình Lâm lập tức đi làm.

Ở trong phòng, vốn dĩ Ngọc Ý không ngủ, mà cô chỉ đang nằm trên giường hưởng thụ, giường ở phủ thế tử thật mềm mại, có thể sánh ngang đệm cao su ở hiện đại.

Cô cố ý giả vờ say để thế tử ôm cô về, chính là muốn cho mọi người biết mối quan hệ giữa thế tử và cô, nếu vậy thì kể cả sau này tên khốn nạn Ly vương có đổi ý cũng vô dụng.

Bên ngoài, Hình Lâm gõ cửa vài cái: "Ngọc tiểu thư, Ly vương điện hạ dẫn người đến cửa phủ thế tử, nói là muốn bắt ngươi về."

Ở trong phòng, vốn dĩ Ngọc Ý đang giả vờ ngủ, vừa nghe xong lập tức nhảy ra khỏi giường, đi đến cửa: "Ly vương tìm đến nhanh vậy sao."

"Vâng, thế tử bảo ta đến hỏi ý ngươi, xem ngươi có muốn về với hắn ta hay không?" Hình Lâm trả lời.

"Đương nhiên là không, bà đây mới thoát khỏi hố lửa nên không muốn quay về, thế tử của các người đâu, đưa ta đi gặp hắn ta." Ngọc Ý hỏi.

"Được." Hình Lâm dẫn đường, Ngọc Ý đi qua hai hành lang mới đến sảnh lớn.

Cô cũng chẳng rảnh quan sát cách trang trí trong phòng, chỉ vội vàng nhìn về phía Vu Kì Thiên: "Thế tử, bây giờ ta đang là tiểu thiếp của ngài, ngài không được để Ly vương đưa ta về."

Đôi mắt Vu Kì Thiên sâu thẳm, hắn liếc Ngọc Ý: "Vì một tiểu thiếp mà đắc tội với Ly vương, hơn nữa còn xấu như vậy, ngươi nghĩ ta sẽ làm chuyện ngu ngốc thế sao?"

Bỗng nhiên Ngọc Ý bị chê bai, cô cảm thấy hơi xấu hổ: "Ta xấu xí nhưng như vậy thế tử có thể yên tâm rằng chắc chắn ta sẽ không đội nón xanh cho ngài, ta còn chưa chê ngài là một người đoản mệnh, thế mà ngài còn chê ta."

"Hình Lâm, mang nàng ta cho Ly vương." Giọng điệu Vu Kì Thiên lạnh đi.

"Đừng, thế tử, giờ ta với ngươi bàn một vụ mua bán đi, ngài chỉ có thể sống tối đa là ba năm, ta có thể khiến ngài sống lâu thêm mười năm nữa, thế nhưng ta muốn cái danh tiểu thiếp của thế tử, hơn nữa ngài phải giúp ta thoát khỏi Ly vương." Ngọc Ý nói ẩn ý.

Lúc này Vu Kì Thiên mới đánh giá cô một cách nghiêm túc, người này có dáng người nhỏ xinh, mặt mũi rất xấu xí, mặc một bộ váy dài đơn sắc, chẳng hề đeo bất cứ trang sức nào, khiến cho gương mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm khô quắt, thật sự không hề giống phụ nữ.

Chỉ có mỗi cặp mắt phượng kia là sáng trong, sạch sẽ, linh động như hồ ly.

"Làm sao ta có thể tin ngươi?"

Ngọc Ý chẳng nói gì đã muốn bước lên giúp Vu Kì Thiên bắt mạch, Hình Lâm đang định ngăn cản, nhưng lại thấy ánh mắt Vu Kì Thiên ngăn chặn.

Một lúc lâu sau, Ngọc Ý buông tay: "Cả người ngài đã trúng kịch độc từ rất nhiều năm, trúng từ trong bụng mẹ nên cơ thể mới bị vét cạn như bây giờ. Mấy năm nay, may có thuốc tốt trì hoãn, nếu không ngươi đã chết lâu rồi. Ta có thể nghiên cứu cho ngươi một loại thuốc áp chế độc tạm thời, còn thuốc giải hoàn toàn thì ta vẫn chưa chắc chắn, độc này của ngài rất khó giải quyết, ta cũng chưa từng nhìn thấy."

Bàn tay trong ống tay áo của Vu Kì Thiên khẽ nắm chặt, không ngờ người phụ nữ xấu xí này thật sự biết y thuật, hơn nữa còn rất giỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play