*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe vậy, trong mắt hai anh em Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ sáng rực lên.
Đối với bọn họ mà nói, đây là một tin tức cực kì tốt.
“Chúng ta cần phải trả giá cái gì?” Trần Long Tượng hỏi thẳng.
Ông tin chắc rằng Giang Tước Nhi có nhu cầu của riêng mình khi đưa ra điều kiện kia.
Triệu Lâm nói: “Không liên quan gì nhiều đến nhà họ Trần. Cô ta chỉ muốn lấy một vài thứ từ trên người con thôi.”
“Vậy con phải cẩn thận một chút. Năm xưa nhà họ Giang bị hủy trong một đêm, lại chỉ có một mình cô ta sống tốt đến tận bây giờ, còn có thực lực cao nữa, chứng tỏ cô ta không đơn giản một chút nào.” Trần Cửu Kỳ nhắc nhở.
“Đúng vậy, tối qua con suýt nữa rơi vào bẫy của cô ta.” Triệu Lâm nhéo nhéo mày.
Bởi vì cái cảnh kiều diễm tối qua, khiến anh về nhà ngủ, ngủ mơ thấy những cảnh tương đối khó chịu.
“Có chuyện gì vậy?” Nghe vậy, Trần Long Tượng và Trần Cửu Kỳ lập tức quan †âm hỏi thăm.
Triệu Lâm giải thích đơn giản về chuyện đối phương giăng bây muốn nảy sinh quan hệ với mình. Anh em nhà họ Trần nghe rồi gật đầu.
“Ừ, xem ra là cô ta không có ý xấu gì cả. Nếu thật sự có ý xấu thì... sẽ không dùng D*c Tình Hương.” Trần Cửu Kỳ nói.
“Chỉ là một sự trao đổi về lợi ích thôi. Hiện nay cô ta cũng chỉ có một mình. Theo lý mà nói thì nhà họ Triệu cũng là một trong các chỗ dựa của cô ta. Nếu cô †a hại Tiểu Lâm thì chẳng khác gì đặt mình vô cảnh không một ai giúp đỡ.” Trần Long Tượng nói rất hiện thực.
Triệu Lâm đồng ý gật đầu.
Anh không nghĩ sâu được như hai người chú.
Bây giờ ngẫm lại...
Giang Tước Nhi cứu mẹ anh cũng được, bày tỏ thiện ý với anh cũng thế, từ bản chất mà nói đều là hy vọng giữ một mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Triệu.
Cơ bản thì anh và Giang Tước Nhi thuộc loại quan hệ cùng phe. Tiền đề là tiên khí thượng cổ vẫn luôn ở trong tay Triệu Lâm.
Nếu Triệu Lâm đưa tiên khí thượng cổ cho Giang Tước Nhi thì khó mà nói mối quan hệ giữa hai người sẽ biến thành cái dạng gì.
“Tuy rằng cùng phe với cô ta, nhưng mà con phải cẩn thận hơn nữa mới được... Triệu Lâm nói.
Anh em nhà họ Trần thấy anh hiểu rõ vấn đề thì cũng bớt lo lắng hơn vài phần.
Trần Long Tượng hỏi: “Cô ta có nói khi nào sẽ đến phong ấn cổ vương trong cơ thể ông cụ không?”
Triệu Lâm cầm giấy bút trên bàn lên, nhanh tay viết một số dược liệu, nói: “Cô †a mắc một vài bệnh ngầm, con phải chữa bệnh cho cô ta. Giao dịch coi trọng công bằng, con định chữa bệnh xong thì sẽ bảo cô ta cùng con đi phong ấn cổ vương, chắc là vài ngày nữa thôi.”
“Ừ, chú lập tức đi chuẩn bị.” Trần Long Tượng nhìn thoáng qua dược liệu, thấy đều là dược liệu bình thường thì lên tiếng.
Trời gian dần trôi qua. Đến tám giờ sáng, Triệu Lâm ngồi xe đến bệnh viện.
Anh nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe, từ trên núi cao cao đến Trung Châu Thị phồn hoa.
Trong mắt Triệu Lâm có vài phần ảm đạm. Hôm nay anh định đi bệnh viện xin từ chức.
Anh không thể gửi sự an toàn về tánh mạng của mình lên sự lương thiện của nhà họ Nguyên.
Quan trọng nhất là... Sau một đêm tự hỏi, Triệu Lâm đã hiểu rõ một chuyện.
Hai mẹ con anh đã không thể nào quay lại được cuộc sống bình đạm yên ổn của trước kia nữa rồi.
Bọn họ đã chính thức bước vào chính giữa vòng xoáy.
Nếu tới lúc này rồi mà anh còn muốn tiếp tục cùng mẹ sống loại cuộc sống trước kia, thì chẳng khác gì bịt tai trộm chuông, tự tìm đường chết.
Đối với những thay đổi sắp tới, suy nghĩ duy nhất của anh là dần dần ổn định cuộc sống vốn đã trở nên hỗn loạn của mình.
Nhưng nếu muốn ổn định thì anh cần phải có đủ năng lực.
Mà năng lực thì cần phải có thời gian và sự tập trung.
Nghĩ đến đây, trong mắt anh khó giấu được cảm xúc đau buồn. Bình tĩnh mà xem xét, Lăng Nhạn Nam đối xử cực kì tốt với anh.
Dù là khi anh vừa mới vào bệnh viện thực tập, cô ấy kiên nhẫn giảng dạy tri thức y học và đào tạo anh, hay là tranh thủ lợi ích cho anh.
Thậm chí khi anh xảy ra xung đột với cha con nhà họ Vương, cô ấy cũng che chở anh.
Theo lý mà nói, sự giúp đỡ dành cho mình của Lăng Nhạn Nam, gần như có thể so sánh với “chị gái”.
Nhưng bây giờ, vì sự an toàn của mình, hay là vì sự an toàn của cô ấy, anh đều phải đi.
Cứ nghĩ đến vẻ mặt của Lăng Nhạn Nam khi nghe mình nói từ chức là anh lại cảm thấy đau đầu.
“Tingl Zalo của Triệu Lâm chợt có tiếng thông báo.
Lý Sơ Ảnh: “Hello! Chào buổi sáng, anh thức dậy chưa?”
Triệu Lâm: “Thức dậy rồi, đang trên đường đi bệnh viện.” Lý Sơ Ảnh gửi một cái icon cực kì đáng yêu qua.
Lý Sơ Ảnh: “Tối nay anh có rảnh không? Tôi hỏi trước để hẹn ~”