Áo sơ mi trên người Tạ Chấp mỏng nhẹ, Hưu Hưu vừa đến gần đã có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, mùi hương quen thuộc khiến cô thoải mái nhắm mắt lại.

"Có nhớ không? Có nhớ không?" Bởi vì không khỏi hưng phấn, cô trẻ con nhảy lên liên tục và hỏi đi hỏi lại.

Dáng vẻ bám người khiến lông mày của người cha già càng ngày càng nhíu chặt hơn, như thể ước gì có thể tách hai người họ ra.

Tạ Chấp vốn không phải là người nói nhiều, nên một tay giữ cánh tay cô gái vào lòng, trong đôi mắt sáng hiện lên ý cười, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Dừng lại hai giây, anh đưa mắt nhìn về phía Sở Hàn Lan đang có sắc mặt càng ngày càng u ám, anh nói với Hưu Hưu: "Đứng yên nào."

Nhận được câu trả lời khẳng định, Hưu Hưu ngoan ngoãn buông ra, quay người, muộn màng chào cha: "Cha, hôm nay cha tan làm sớm thế à?"

Sở Hàn Lan vẫn còn ghen tị: "Hừ, hiếm thấy con còn nhớ tới cha đấy."

Hưu Hưu nháy mắt lém lỉnh: "Sao cha lại nói như vậy? Cha là người cha yêu quý nhất của con!"

Sở Hàn Lan nhìn thoáng qua tay Hưu Hưu đang nắm lấy góc áo của Tạ Chấp, lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Con nhóc thối này."

Hưu Hưu giơ hai tay lên trước mũi ngửi ngửi rồi nghiêm túc đáp lại: "Bậy nào, con gái của cha thơm lắm!"

Nói xong, cô nắm lấy tay Tạ Chấp, nói với Sở Hàn Lan: "Cha, chắc cha và anh Tiểu Chấp đã nói chuyện lâu rồi nhỉ, vậy bây giờ anh ấy thuộc về con nhé."

Không đợi người cha già trả lời, Hưu Hưu đã kéo Tạ Chấp ra khỏi phòng, đóng cửa cái rầm.

Giọng nói tức giận của Sở Hàn Lan truyền từ trong phòng đóng kín: "Đóng cửa làm gì? Không cho cha ra ngoài à?"

Hưu Hưu quay người lại, lớn tiếng đáp: "Vậy cha tự mở đi!"

Nói xong, cô nháy mắt với Tạ Chấp và khẳng định: "Chắc là vì hai tuần nay mẹ không về nhà nên cha cáu kỉnh như vậy."

Tạ Chấp khẽ mỉm cười: "Em chắc chắn chứ?"

Hưu Hưu xua tay, tỏ vẻ mình quá quen rồi: "Ừm, em thấy nhiều rồi."

Tạ Chấp đưa tay cởi chiếc cặp cô vẫn đang đeo trên lưng xuống, thử ước chừng: "Khá nặng nhỉ."

Hưu Hưu hất cằm lên và nói: "Đó là đương nhiên, em là học sinh cuối cấp xuất sắc ở trường mà."

"Gần đây em học tập thế nào?" Tạ Chấp thản nhiên hỏi.

Hưu Hưu giơ ngón tay cái lên: "Very good!"

Cô nheo mắt lại, vẻ mặt đắc ý: "Em được anh chỉ dạy, sao có thể tệ hơn được?"

"Được, không làm anh mất mặt." Tạ Chấp cười nói, sau đó hỏi: "Có cái gì em không hiểu không? Nhân lúc anh đang ở đây có thể giải thích cho em."

Hưu Hưu cảm thấy có gì đó không ổn trong lời nói này, đứng yên hỏi anh: "Sao lại nhân lúc anh ở đây? Lẽ nào anh vẫn phải đi à?"

Tạ Chấp thấy cô có chút lo lắng, giải thích: "Ngày mai là ngày giỗ của cha anh, anh định về Thành Đô."

Hưu Hưu nghĩ tới thời gian, chợt nhớ tới ngày giỗ của chú đúng là ngày mai.

"Vậy em sẽ đi cùng anh."

Tạ Chấp trở nên nghiêm túc hơn một chút, nói: "Không được."

"Tại sao?" Hưu Hưu chu miệng.

"Quá xa." Tạ Chấp nói: "Trong khoảng thời gian này em phải học hành tử tế."

"Không chậm trễ gì đâu." Hưu Hưu nắm lấy góc quần áo của anh, làm nũng: "Để em đi với anh đi."

Vào ngày giỗ của chú, anh Tiểu Chấp chắc chắn sẽ gặp bác trai, bác gái.

Mấy năm trước, Hưu Hưu cũng theo Tạ Chấp đến thăm người chú đã qua đời đó, hầu như lần nào cô cũng gặp phải một cặp vợ chồng khiến cô có ấn tượng rất xấu.

Trên danh nghĩa họ là họ hàng của Tạ Chấp, nhưng họ không có nét gì giống với Tạ Chấp. Họ giống như đỉa, tham lam và ghê tởm.

Hưu Hưu có thể cảm giác được, Tạ Chấp mỗi lần gặp cặp vợ chồng kia đều sẽ có tâm trạng không tốt, cô không muốn anh một mình đối mặt.

Tạ Chấp vẫn không nhượng bộ: "Anh sẽ dậy rất sớm, em dậy không nổi đâu."

Tất nhiên Hưu Hưu sẽ không bị ngăn cản bởi một lý do đơn giản như vậy: "Em có thể dậy được, em thực sự có thể dậy được."

Cô nói xong chớp chớp mắt, hai tay chắp sau lưng đưa về phía trước: "Dù sao, cho dù anh không cho em đi theo, em cũng sẽ đi một mình."

Cô quay người lại, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào thái dương: "Em có đường trong đầu rồi."

Tạ Chấp im lặng nhìn cô một lúc, cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Không cần phải dậy quá sớm, muộn chút cũng được."

Sau khi đàm phán thành công, Hưu Hưu mỉm cười và nói: "Được ạ~"

Cô lại bước từng bước nhỏ đi về phía Tạ Chấp, nắm tay anh nói: "Chúng ta xuất phát lúc mấy giờ, để em đặt đồng hồ báo thức."

"Không cần, em thức dậy lúc nào thì đi lúc đó."

Biết anh muốn để mình nghỉ ngơi nhiều hơn, Hưu Hưu vô cùng cảm động: "Anh Tiểu Chấp là tốt nhất!"

Tạ Chấp bất lực để cô biểu diễn, nhìn thấy cô đi lên cầu thang cũng không dừng lại, anh vỗ nhẹ vào vầng trán sáng bóng của cô và nói: "Nhìn đường đi."

"Em biết rồi mà."

Hưu Hưu ngoan ngoãn hơn một chút, lại hỏi: "Anh Tiểu Chấp, sao anh không báo trước cho em biết? Mọi chuyện ở trường đã giải quyết xong chưa? Anh còn cần đến đó không?"

"Dù sao về là anh sẽ tới tìm em luôn." Nếu nói trước cho cô biết, chắc chắn dù thế nào cô cũng sẽ tới sân bay.

Hưu Hưu mỉm cười hài lòng rồi lặng lẽ nhìn anh.

Tạ Chấp tiếp tục nói: "Có lẽ phải qua đó trao đổi một số việc nữa với bạn học."

Hưu Hưu vội vàng hỏi: "Khi nào và mất bao lâu?"

"Tuần sau, mấy ngày là sẽ về." Tạ Chấp cụp mắt nhìn cô: "Lần này về khá gấp, không mang theo gì cả, em thích gì thì lần sau anh sẽ mua cho em."

Hưu Hưu gật đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Socola, loại lần trước anh mang về đó!"

"Ừ, được."

Hưu Hưu dẫn Tạ Chấp vào phòng, chạy tới bể nước sinh thái xa xỉ của A Bát, vui vẻ nói: "A Bát, anh Tiểu Chấp đã về rồi~"

A Bát chậm rãi bò ra khỏi hang đá thanh long: "Hừ, chú biết rồi, mùi của tên đáng ghét kia vẫn khó chịu như ngày nào."

Mặc dù đã nhìn thấy cuộc trò chuyện giữa người và rùa này vô số lần, nhưng Tạ Chấp vẫn có chút hứng thú, hỏi Hưu Hưu: "Nó nói cái gì?"

Hưu Hưu quay người lại, cười tươi như không có gì kỳ lạ: "A Bát nói hoan nghênh anh đã trở về, chú ấy rất nhớ anh."

A Bát tức giận phun ra một chuỗi bọt nước: "Nhóc con, cháu lại nói bậy nữa! Chú nói những lời buồn nôn như vậy khi nào!"

Hưu Hưu cười khúc khích, sau đó phàn nàn với Tạ Chấp: "Anh Tiểu Chấp, để em kể cho anh biết. A Bát thật sự càng ngày càng hư. Hôm qua chú ấy còn học cách bỏ nhà đi. Nếu không phải em cố gắng tìm kiếm thì bây giờ chú ấy trở thành một con rùa đi lạc rồi!"

A Bát tức giận đi vòng quanh: "Chú đã nói không phải bỏ nhà đi rồi mà! Chỉ là chú muốn nhìn thế giới rộng lớn thôi!"

"Không được!" Hưu Hưu ngừng cười, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: "Ít nhất chú không thể ra ngoài một mình. A Bát, chú đợi nhé, chờ cháu thi đại học xong, cháu sẽ đưa chú đi bất cứ đâu mà chú muốn, du lịch vòng quanh thế giới cũng được."

A Bát im lặng, khi lên tiếng lại không giấu được vẻ kiêu ngạo trong giọng nói: "Hừm, được rồi, nhóc con, cháu thực sự không thể sống nếu không có chú."

Thấy mình đã thuyết phục thành công, Hưu Hưu che miệng cười: "Đúng rồi ạ, làm sao cháu có thể xa A Bát được."

Tạ Chấp đứng cách đó hai bước, ánh mắt lặng lẽ nhìn vào góc nghiêng xinh đẹp của cô, lúc cô cười trông vẫn giống như hồi còn nhỏ, nhưng có vẻ gầy hơn so với lần trước họ gặp nhau.

Vòng eo cong mềm mại có thể ôm vào lòng, lưng dưới áo đồng phục thon thả, khi còn nhỏ rõ ràng là mũm mĩm trắng như ngọc, nhưng bây giờ lớn lên lại có dáng vẻ nhỏ nhắn mảnh khảnh.

Cảm nhận được tiếng rung trong túi, Hưu Hưu lấy điện thoại di động ra.

Liếc nhìn màn hình, trong mắt cô chợt hiện lên sự ngạc nhiên.

"Anh Tiểu Yến lại đến gọi video vào lúc này, trùng hợp ghê."

Cô khẽ ho hai lần và kết nối cuộc gọi video.

Một mái tóc đỏ xuất hiện.

Sở Yến nghiêng đầu như đang nói chuyện với người bên cạnh, phát hiện cuộc gọi đã được kết nối, sau đó quay đầu lại, trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp.

Anh ta khẽ nhướng đôi lông mày rậm: "Này, nhóc thối, nghỉ lễ chưa?"

Hưu Hưu nheo mắt lại: "Là nghỉ cuối tuần, nếu mà anh còn gọi em là nhóc thối nữa, anh tin em sẽ nhổ hết tóc của anh không!"

"Hừ..." Sở Yến giơ nắm đấm lên, vẻ mặt dữ tợn: "Sao em lại nói chuyện với anh trai như vậy? Không biết lớn bé gì cả."

Hưu Hưu cũng "hứ" một tiếng: "Anh còn biết anh là anh của em à, Sở Yến!" Gọi ai là nhóc thối chứ?

"Này, này, này," Sở Yến gõ nhẹ vào màn hình: "Sửa lại đi, bây giờ anh tên là Trình Yến."

"Mặc kệ anh tên là gì, em quen gọi là Sở Yến rồi." Hưu Hưu nghiêng đầu.

Sở Yến cũng không tranh cãi với cô: "Được, em muốn gọi anh thế nào cũng được. Ngày mai rảnh không, đến xem trận đấu của anh."

"Không rảnh!"

Trong camera, Sở Yến lười biếng dựa vào ghế sofa phía sau: "Không rảnh? Làm gì? Hẹn hò à?"

"Anh nghĩ em giống anh à!" Hưu Hưu vặn lại, sau đó cười đổi hướng camera: "Nhìn xem đây là ai."

"Ồ, Tạ Chấp, cậu về rồi à, còn không nói một tiếng, đúng chán luôn." Sở Yến giơ tay lên, vẫy tay tượng trưng coi như chào hỏi.

Tạ Chấp lạnh lùng nhìn Sở Yến trong màn hình: "Em ấy sắp thi đại học rồi, trong thời gian này đừng đưa em ấy đi chơi nữa."

Sở Yến không kiên nhẫn trợn mắt nói: "Được rồi, Tạ Chấp, cậu không phải cha của Hưu Hưu đâu. Ngay cả chú Sở cũng không tận tâm bằng cậu."

Hưu Hưu quay camera lại, lặp lại lời vừa rồi của Tạ Chấp: "Em đã đồng ý với anh Tiểu Chấp rồi. Sở Yến, cả ngày đừng làm phiền việc học em nữa."

Sở Yến không nói gì, liếc mắt trách cô, tức giận nói: "Được rồi, hai người hợp tác bêu xấu anh đi. Tạm biệt!"

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play