Nếu như bây giờ chết đi có thể trở lại hiện thực, thì cậu nhất định không chút do dự. Nhưng cậu cũng không tín nhiệm Liễu Anh Niên.
Tất cả mọi người ở nơi này, Dư Châu không tin tưởng một ai cả.
- Nguy hiểm thật đấy.
Tiếng nói chuyện vừa cất lên, trong tay Dư Châu trống rỗng: dao bỏ túi đã bị cướp đi.
Dư Châu không quay đầu lại, chỉ cần nghe âm thanh cậu đã biết người nói là ai. Tuy đã phản ứng không vui rồi, vậy mà thanh niên kia còn dính hơn cả mè xửng.
- Cậu tin lời hắn ta hả?
Thanh niên vừa nói, vừa đặt lưỡi dao sắc bén lên cổ tay của mình. Cổ tay hắn có một hình xăm rõ ràng, lưỡi dao đè sâu lên làn da.
Dư Châu gắt gao nhìn chằm chằm con dao kia.
Trong lòng cậu cũng rất mong đợi, đợi mình có thể biết được đáp án cho vấn đề của Liễu Anh Niên.
Thanh niên không tiếp tục, lưỡi dao xoay một cái, khắc xuống hai chữ trên mảnh gỗ lan can: Phàn Tỉnh.
Dư Châu đọc thầm hai lần, bỗng dùng giọng điệu ôn hoà vô hại hỏi:
- Tại sao anh lại thờ ơ như vậy? Anh không muốn trở về sao? - Cậu hết mực chân thành nhìn Phàn Tỉnh, trong mắt tràn ngập hiếu kỳ.
Phàn Tỉnh nắm cằm cậu:
- Tôi, ai ya, ở đây không phải rất thú vị sao?
Dư Châu tránh khỏi tay anh, suýt không giả bộ được nữa, giọng điệu cứng nhắc:
- Chả ai lại cảm thấy nơi này thú vị cả.
Phàn Tỉnh cười cười, trả con dao cho cậu:
- Không muốn trở về không chỉ có một mình tôi.
Dư Châu cẩn thận thu con dao lại. Lúc này bỗng nhiên Phàn Tỉnh lại hỏi:
- Tại sao cậu lại cầm theo quyển sổ ghi chép bên người vậy?
Dư Châu nhớ tới cuốn sổ quái lạ trong cặp kia, ngẩn người.
Cậu nhớ tới lúc mình vừa mới đến đây, đồ trong cặp bị rơi ra hết. Phàn Tỉnh thấy được sổ ghi chép, vậy có phải Liễu Anh Niên cũng đã nhìn thấy con dao bỏ túi không? Dư Châu chợt thấy hơi sợ hãi, nhìn về phía Liễu Anh Niên. Liễu Anh Niên vẫn lấy cớ chia sẻ bánh quy, chuyện trò cùng đại hán cường tráng.
Trong thoáng chốc Dư Châu đã hiểu được nguyên nhân Liễu Anh Niên tán gẫu với mình. Liễu Anh Niên lần đầu tiên tiến vào "Lồng chim" đã có mục đích của mình, hắn lấy Dư Châu ra để kiểm chứng: Người ở bên trong "Lồng chim" sau khi chết đi sẽ xảy ra chuyện gì?
Nhưng tại sao Liễu Anh Niên lại tìm tới cậu? Dư Châu cúi đầu nhìn quần áo của mình. Quần áo quá mộc mạc, giày cũ đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu, trạc tuổi Liễu Anh Niên, thoạt nhìn như một học sinh phổ thông không có tiền.
Trong cặp đeo trên lưng còn có áo khoác của bé gái, bít tất và dây buộc tóc hình bông hoa, có thể nhận ra đây là một học sinh phổ thông không có tiền nội tâm biến thái.
... Mình là người yếu nhất trong nhóm này sao?
Dư Châu đã hiểu.
- Trong sổ kia của cậu viết gì thế? - Câu hỏi của Phàn Tỉnh kéo lực chú ý của Dư Châu trở lại - Nhật ký sao? Bây giờ còn ai viết nhật ký nữa chứ?
Tại thời khắc cuối cùng đứng ở bến xe, mình từng nhìn thấy bên trên quyển sổ này có một vài chữ. Dư Châu nắm chặt ba lô: Cậu không nhớ được mình đã thấy cái gì.
- Viết nhật ký chính là cho người đọc. - Phàn Tỉnh đưa tay - Đưa đây, để tôi xem một chút cho.
Dư Châu:...
Cậu không muốn gây sự chú ý cho người khác, cũng không muốn xung đột với người ta.
Nhưng, cậu đang thật sự rất muốn đấm vào mặt Phàn Tỉnh.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng Dư Châu cũng chỉ lặng lẽ giơ ngón giữa ở sau lưng.
Buổi tối đến, dân trấn Vụ Giác đã về nhà nghỉ ngơi từ sớm. Nơi duy nhất có thể dung nạp người ngoại lai, chỉ có tháp cao.
Kết cấu của tháp cao quái lạ, chỉ có một cửa ra vào, không có cầu thang leo lên cũng chẳng có cửa sổ. Bên trong rất hẹp, không gian trên đỉnh đầu hoàn toàn bị đóng kín bằng những miếng gạch.
Có sáu người đi vào trong thôn, vậy mà ở trong tháp cao chỉ có năm người. Dư Châu đi vào tháp đầu tiên, nhìn thấy trong đội ngũ có một người đàn ông đội một cái mũ ngư dân màu lam xám đang ngồi trên rào tre phía đối diện, rõ ràng là không chuẩn bị nghỉ ngơi cùng bọn họ. Người đàn ông đó gần như không có cảm giác tồn tại, không nói lời nào, cũng không tiếp xúc với bất kì ai, Dư Châu vốn định bắt chuyện với anh ta, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng đã nuốt xuống.
Không biết Liễu Anh Niên mượn được cây nến từ đâu, thắp hai cái đặt trên mặt đất. Dư Châu cả ngày hôm nay vừa sợ vừa mệt, ôm ba lô ngồi một góc. Phút chốc lại ngỡ như đã qua rất lâu, phút chốc lại lo lắng cho bản thân mình, chốc lát sau lại cảm giác tường gạch trên đỉnh đầu dường như có âm thanh cổ quái gì đó, khiến tâm thần người ta không yên.
Liễu Anh Niên đang nói chuyện cùng Khương Tiếu, Phàn Tỉnh cũng tham gia góp vui.
Không biết anh nói cái gì, Liễu Anh Niên cười đến ngã ngửa, đến Khương Tiếu cũng hơi hơi nhếch môi. Từ nhỏ Dư Châu đã không am hiểu giao thiệp với mọi người, lúc này nhìn đến ngẩn ngơ, tâm lý mơ hồ sinh ra một chút đố kỵ: Anh đẹp trai mạnh vì gạo, bạo vì tiền, thật là kẻ địch của toàn nhân loại.
Thừa dịp không ai chú ý, Dư Châu lặng lẽ mở sổ ghi chép ra. Trên trang bìa trống không viết ngoáy bốn chữ "Ghi chép vực sâu", nhưng nét chữ lại đẹp đẽ. Đọc qua cả quyển, chỉ có tờ thứ nhất có chữ viết, nhưng hiển nhiên không cùng một người viết với trang bìa. Bút tích non nớt ngốc nghếch, là một câu không đầu không đuôi:
【Khi ác thú ngừng thở, mộng sẽ tỉnh】
Một hàng ký tự không giải thích được, bên cạnh là một bức phác hoạ, hình như là vẽ toàn cảnh trấn Vụ Giác: một vòng tròn lớn chính giữa có một toà nhà có kiến trúc gióng hình cái đinh, bên ngoài vòng tròn có một cơn lốc xoáy nho nhỏ màu đen.
Lúc đó mình nhìn thấy những chữ này sao? Dư Châu không thể xác định.
Chẳng biết từ lúc nào Phàn Tỉnh đã chạy tới bên cạnh cậu, Dư Châu cấp tốc gập lại quyển ghi chép.
- Tôi thấy được rồi - Phàn Tỉnh nói - Cậu đúng là một thanh niên văn nghệ, nào là viết thơ rồi vẽ vời.
Dư Châu:
- Chớ mắng người.
Cậu đứng dậy né tránh, Phàn Tỉnh lại nắm quai ba lô của cậu:
- Làm sao? Sợ tôi?
Dư Châu lập tức rất dịu ngoan cười đáp:
- Không có, tôi buồn tè.
Phàn Tỉnh:
- Trùng hợp quá, tôi cũng thế. Đi cùng nhé?
Dư Châu ngồi trở về chỗ:
- Thôi.
Cửa tháp cao cọt kẹt một tiếng mở ra, một ông lão nhìn ngó dáo dác đi tới, tự xưng là thầy Cổ trông tháp.
- Các cậu cũng nhìn thấy rồi đấy. Trấn Vụ Giác nhỏ, lương thực cũng không nhiều. Gần đây sương mù còn dày, ngư dân không cách nào ra biển, lại càng khó khăn hơn. - Thầy Cổ nói - Tôi biết bên ngoài nguy hiểm, giữ mọi người ở lại trấn Vụ Giác thì không vấn đề gì. Nhưng mọi người có thể giúp chúng tôi một tay không?
Khương Tiếu trả lời ngay:
- Có thể, ngài nói đi.
Thầy Cổ:
- Xua tan sương mù dày này.
Tất cả mọi người nhìn về phía Khương Tiếu. Khương Tiếu hỏi:
- Có phương pháp nào hay công cụ gì không?
Thầy Cổ hỏi một đằng trả lời một nẻo:
- Nếu thật sự có thể đuổi làn sương mù này đi, tôi biết có một mật đạo an toàn để rời khỏi nơi này.
Ông đấm lưng xoay người rời đi, đi tới cửa thì dừng lại, quay đầu nói:
- Nghỉ ngơi đi, buổi đêm đừng ra khỏi cửa.
Mọi người trong tháp hai mặt nhìn nhau.
- Xua tan sương mù dày đặc này? Đây là câu đố của "Lồng chim" sao? Làm thế nào để xua hết được? Đây là sương mù đấy! - Liễu Anh Niên hỏi Khương Tiếu - Cô đã gặp tình huống như thế này bao giờ chưa?
Khương Tiếu:
- Chưa từng gặp.
Bầu không khí xung quanh vì câu nói này mà trầm xuống.
Bản thân Khương Tiếu cũng mơ hồ:
- Ngày mai chúng ta đi thăm dò trấn Vụ Giác thêm lần nữa. Manh mối nhất định giấu ở trong trấn.
Trong bầu không khí ngưng trệ này, Dư Châu giơ một ngón tay chỉ lên trên, lấy hết dũng khí mở miệng:
- Tôi thấy trên đỉnh toà tháp này có một cái cối xay gió rất to.
Ngày hôm sau, mọi người bị tiếng gà gáy của trấn Vụ Giác đánh thức.
Khương Tiếu vốn chiếm cứ một mình một góc, vậy mà chả biết từ bao giờ Phàn Tỉnh đã sấn lại gần, dựa vào bả vai cô ngủ say. Khương Tiếu tức xanh mặt:
- Sao anh lại ngủ bên cạnh tôi?
Phàn Tỉnh:
- Tôi cảm thấy ngủ cùng một chỗ với cô tương đối an toàn.
Khương Tiếu:
- Con mẹ nó anh xứng là đàn ông à!
Phàn Tỉnh đứng dậy theo cô:
- Đàn ông thì làm sao vậy? Đàn ông không cần cảm giác an toàn sao?
Dư Châu xoa mặt của mình. Đêm qua sau khi cậu nói trên đỉnh toà tháp này có một cái cối xay gió, đại hán, Phàn Tỉnh với Liễu Anh Niên đều muốn ra ngoài xem thử. Nhưng Khương Tiếu đã ngăn cản bọn họ: Lúc thầy Cổ gần đi đã nhấn mạnh rằng ban đêm không nên ra khỏi cửa, nói rõ trấn Vụ Giác về đêm sẽ có tình huống dị thường. Đối với lời nhắc nhở như thế này, tuyệt đối không thể xem thường.
Mỗi một lần hành động của Khương Tiếu đều giúp bọn họ thoát khỏi nguy cơ, hoặc là thu thập được thông tin mới, cho nên mọi người hoàn toàn tín nhiệm cô, lập tức nghe lời.
Vốn tưởng rằng sẽ là một đêm không chợp mắt, không ngờ vì quá mệt mỏi nên cơn buồn ngủ dâng lên, còn chưa đợi hai cây nến cháy hết, Dư Châu đã chìm vào giấc ngủ.
Cậu vừa đứng dậy vừa xoa mặt, chợt nhớ tới người đàn ông đêm qua không chịu tiến vào tháp nghỉ ngơi kia. Đi ra khỏi tháp cao, Dư Châu liếc mắt một cái đã lập tức nhìn thấy người đàn ông đội mũ ngư dân đứng cách đó không xa, đang ngửa đầu nhìn lên đỉnh tháp.
Anh ta vẫn còn sống.
Tháp cao ẩn giữa tầng mây, lay động theo gió. Cối xay gió rất lớn chìm trong sương mù dày đặc phát ra âm thanh cót két, chậm rãi chuyển động. Tuy rằng không đủ để thổi tan sương mù dày, nhưng ít ra vẫn khiến người ta mơ hồ nhìn thấy hình dạng của nó.
Cối xay gió dường như là câu trả lời chính xác.
- Các cậu muốn đi lên sao? - thầy Cổ dắt hai con chó đi tới - Toà tháp này không thể đi lên.
Ông nói một câu xong lại thở một hơi, lưng còng còng như con tôm. Hai con chó vàng mắt lộ hung quang, tàn nhẫn trừng trừng nhìn sáu người trước mặt.
Khương Tiếu hỏi:
- Làm sao để khởi động cối xay gió?
Ông lão sững sờ:
- Khởi động?
Khương Tiếu lẳng lặng quan sát ông lão. Phút chốc sau, ông mới kịp phản ứng:
- A... Khởi động. Cái đòn khởi động cối xay gió ở trên đỉnh tháp.
Ông nói với mọi người, rất nhiều năm về trước, ngoài tháp từng có một cái thang sắt. Nhưng từ khi sương mù ăn mòn trấn Vụ Giác, thang sắt dần dần gỉ sét, một ngày nọ đột nhiên bị gãy và rơi xuống, sau đó thì không còn gì để có thể leo lên tháp được nữa.
Chiếm được một ít gợi ý, mọi người phấn chấn hẳn lên.
Đại hán kia xắn tay áo lên, sau đó đi tới bên tháp. Trên tháp có một ít đá gồ lên, còn có dấu vết thang sắt đã gãy lưu lại. Đại hán không nói hai lời, nắm lấy hòn đá bắt đầu leo lên.
Liễu Anh Niên sợ đến kêu to:
- Không được! Không bò lên nổi đâu!
- Lúc tôi tay không leo lên vách núi, các cô cậu còn đang bú sữa ở nhà kìa! - Đại hán cười lạnh.
Gã quả nhiên là tay già đời, leo lên rất có kỹ thuật, bằng mắt thường cũng thấy gã leo càng ngày càng cao.
Lúc này Dư Châu đột nhiên phát hiện, mấy hòn đá xếp ngoài tháp rất bí ẩn: sở dĩ chúng nó xuất hiện bên ngoài toà tháp này, dường như là để người ta trèo lên.
Bỗng bên cạnh có người đưa cho cậu một miếng bánh quy:
- Ăn không?
Dư Châu liếc nhìn cái bánh nhân nho khô, lại theo cánh tay kia nhìn thấy Phàn Tỉnh. Phàn Tỉnh đang ăn một cái bánh, nhiệt tình bắt chuyện với Dư Châu:
- Cái này ăn ngon lắm. Chắc hẳn Liễu Anh Niên nghiên cứu kĩ vấn đề ăn uống rồi.
Thấy Dư Châu không phản ứng, Phàn Tỉnh ăn xong miếng bánh trong miệng, lại tiếp tục ăn thêm một cái. Anh tựa như đang xem kịch, vui sướng hài lòng vỗ tay cho đại hắn:
- Đẹp lắm!
Đứng bên cạnh Phàn Tỉnh, sao Dư Châu thấy mệt mỏi quá.
Đỉnh đầu bỗng nhiên có một tiếng gió xẹt qua, Dư Châu còn chưa kịp ngẩng đầu lên, tiếng kêu sợ hãi của Liễu Anh Niên đã doạ cậu nhảy dựng.
Trong làn sương mù dày đặc bao trùm đỉnh tháp, cái bóng lờ mờ của cối xay gió bỗng nhiên vặn vẹo biến đổi, ngay sau đó hai bàn tay to mập mạp từ trong sương mù chui ra.
Không có ngưng trệ hay do dự dù chỉ trong chốc lát, bàn tay to lớn giống như đập một con muỗi, lao thẳng về phía đại hán đang leo lên tháp.
Dư Châu phản xạ có điều kiện nhắm hai mắt lại.
Bộp một tiếng nổ vang, có vật thể dồn dập rơi xuống đất.
Đại hán bị đập nát.
Bàn tay to lớn vẫn chưa biến mất, chúng nó vươn dài xuống mặt đất, nắm lấy thân thể vẫn còn hoàn chỉnh của đại hán, rồi nhanh chóng thu về, biến mất trên đỉnh tháp cao.
Tất cả mọi người đều nói không nên lời. Khương Tiếu cắn nát kẹo que của mình, Liễu Anh Niên gào to nhất cũng cứng đờ tại chỗ.
Chỉ có ông lão dắt chó chậm rì rì đi tới. Ông giống như đang xử lý rác thải, nhặt phần còn lại của chân tay đã bị cụt ném ra phía sau cho chó vàng. Tiếng nhai của chó vàng vang vọng, miệng đầy máu thịt.
Liễu Anh Niên che miệng vọt sang bên cạnh nôn mửa. Dư Châu chợt nhớ tới âm thanh mình nghe được trong tháp cao.
Cậu chạy vào tháp, lẳng lặng đứng đó. Trên đỉnh đầu là trần nhà xây bằng gạch, lúc này có một loại âm thanh từ phía trên truyền đến, vô cùng rõ ràng.