Bạch Tiên Tiên vô cùng xứng đáng với cái tên của mình, xinh đẹp như tiên, được toàn trường công nhận là hoa hậu giảng đường.

Nhưng mấy ngày gần đây, cô xin nghỉ không đến lớp, có người nói cô sinh bệnh nhưng cũng có người nói cô đã chuyển trường.

Nhưng suy đoán sau thật không đáng tin cậy, bây giờ đã là cao tam, sao lại đột nhiên chuyển trường được.

Cho nên suy đoán thứ nhất đã chính xác.

Bạch Tiên Tiên sinh bệnh.

Ba mẹ cô ấy không ngờ là ở một năm quan trọng với con mình như cao tam, lại đưa ra quyết định ly hôn. Bọn họ đã đi đến tình trạng không thể chịu đựng nhau dưới cùng một mái nhà, nên đành phải đưa ra quyết định khó khăn này, cho dù con gái sắp phải thi đại học.

Thủ tục ly hôn được hoàn thành rất nhanh chóng. Bạch Tiên Tiên về đến nhà thì đã nhìn thấy quyển sổ màu đỏ kia.

Bởi vì cô đã sắp là người thành niên, cho nên ba mẹ cô đều không cần sống chung với cô, chỉ nói mỗi tháng sẽ cho cô sinh hoạt phí đầy đủ.

Lúc này cô mới biết ba của cô ở ngoài đã có con riêng, còn mẹ cô cũng đã xem con nhà người ta như con của mình.

Bọn họ sớm đã phản bội lẫn nhau, vội vã muốn thoát khỏi cái lồng giam hôn nhân này. Còn cô là minh chứng cho tình yêu của bọn họ, thì đương nhiên là bị vứt bỏ.

Bạch Tiên Tiên gần đây đều không cười.

Chuyện này mọi người đều nhìn thấy nhưng không có ai biết được nguyên nhân tại sao.

Có lẽ là do áp lực thi cử quá lớn.

Nhưng mà bọn họ lại tình cờ nhìn thấy Bạch Tiên Tiên khóc.

“Khương Mục, sau khi tan học có muốn đi chơi bóng không? Hôm nay không có tiết tự học buổi tối, không cần phải đến trường, cơ hội tốt đó có đi không?” Mấy nam sinh vừa cười ha hả, vừa đi tới dãy bàn thứ ba, hoàng hôn bên ngoài cửa sổ đã tiến vào rơi trên người bọn họ.

“Có việc rồi, không đi đâu.” Cậu thiếu niên giơ tay che ánh nắng chói mắt, chân mày anh tuấn hơi chau lại.

“Có chuyện gì chứ? Đừng làm bài tập nữa, đi thôi.”

“Có chuyện thật mà.” Khương Mục, quay đầu lại nhìn thoáng qua dãy bàn cuối cùng.

“À à à!” Mấy nam sinh ra vẻ hiểu biết và bộ dạng không quấy rầy nữa cười cười bỏ đi.

Bạch Tiên Tiên bây giờ ngày nào cũng về nhà rất khuya, cô muốn ở lại lớp làm bài tập đến tận bình minh chứ cũng không muốn trở về căn nhà lạnh giá kia.

Cho dù thành tích của cô giảm xuống rất nhiều thì ba mẹ cô cũng không thèm để ý đến, chỉ có chủ nhiệm lớp là lo lắng cho cô.

Cho nên cô cần phải học cho thật tốt không để mình bị ảnh hưởng.

Không có người nào quan tâm mình, mình phải tự quan tâm mình cho thật tốt.

Tiếng ghế dựa bị kéo làm cho Bạch Tiên Tiên ngẩng đầu, thấy được Khương Mục.

“Bạn học Bạch, tớ muốn nhờ cậu giúp một chút.” Thiếu niên đứng trước bàn cô, thân hình hơi hơi cúi xuống, ánh mắt dịu dàng, cứ như vậy yên lặng nhìn cô. Trong mắt hắn dường như có một sự ấm áp, Bạch Tiên Tiên mặt nóng lên, hắn quá cao, cô ngồi thì có vẻ rất kỳ quái.

“Có chuyện gì?”

“Tớ chưa làm bài tập tiếng Anh, cậu có thể giúp tớ giải thích với thầy Lưu được không?”

“… Có thể.” Bạch Tiên Tiên nhẹ nhàng thở ra. Cô còn tưởng rằng…hóa ra là cô suy nghĩ nhiều.

“Vậy làm phiền cậu.” Khương Mục nói, ánh mắt dời đi, lại nhìn thoáng qua, xoay người lễ phép rời khỏi.

“Không phiền.” Cô là cán sự môn tiếng Anh chỉ cần nói một tiếng mà thôi.

Nhưng mà, Khương Mục vì sao lại không tự mình nói, thầy Lưu rất thương hắn nhất định sẽ không trách hắn. Bạch Tiên Tiên nghĩ vậy thì liền nhìn qua, thấy hắn đã quay trở lại chỗ ngồi của mình, cầm một quyển sách nhàn nhã đọc.

Hắn thật lợi hại, không cần nỗ lực gì đã có thể lấy được hạng nhất.

Lúc mọi người đều tranh thủ thời gian học sống học chết thì hắn còn có lúc rảnh rỗi mà xem sách ngoại khóa giải trí.

Cô không có được sự thông minh như vậy.

Bạch Tiên Tiên lắc lắc đầu, tiếp tục đi làm bài tập, nhưng sau đó rất nhiều lần nhịn không được đều trộm nhìn hắn.

Có lẽ là bởi vì hắn có một gương mặt quá đẹp trai giống như là một minh tinh vậy.

Không biết tương lai, hắn có thể tiến vào giới giải trí hay không với một khuôn mặt như vậy, nếu không tiến vào thì cũng rất là lãng phí, chỉ là nhà hắn có tiền như vậy, không cần đi làm cũng không sao.

Ôi! Sao cô lại nghĩ nhiều như vậy? Cô vỗ vỗ mặt, bảo chính mình bình tĩnh lại, hoàng hôn buông xuống, chỉ để lại vài tia sáng mờ nhạt, Bạch Tiên Tiên yên lặng nhìn, hốc mắt ươn ướt.

Thứ sáu là kiểm tra hàng tuần, Bạch Tiên Tiên bài làm không tốt. Cô đã chuẩn bị bài rất tốt, nhưng khi nhìn thấy đề thi, cả người giống như một quả bóng cao su bị đâm thủng, tất cả không khí đều bị xì ra ngoài.

Thứ hai có kết quả quả nhiên là không tốt.

Chủ nhiệm lớp nói chuyện với cô xong thì buổi chiều cô liền thay đổi chỗ ngồi.

Cô được xếp ngồi cùng bàn với người hạng nhất.

Chính là Khương Mục.

Cô và hắn không thân.

Cô hơi sợ.

“Tiên Tiên…” Đặng Tử Tinh ngồi cùng bàn muốn nói lại thôi.

“Tớ sẽ tiến bộ.” Bạch Tiên Tiên chỉ nói ra được những lời này, Cô không biết mình có thể nói gì khác để có thể chứng minh lòng tin và trấn an bản thân mình.

Đặng Tử Tinh vỗ vỗ mu bàn tay cô nhẹ nhàng nói: “Thành tích Khương Mục rất tốt, cậu phải nhờ cậu ấy chỉ bài cho cậu nhiều hơn.”

“Tớ giúp cậu dọn dẹp.”

Cứ như vậy Bạch Tiên Tiên đã dọn sang ngồi bàn mới.

Cô thử thăm dò hỏi Khương Mục một số bài, hắn đều rất kiên nhẫn trả lời. Có Khương Mục giúp đỡ, thành tích của cô cải thiện nhanh chóng.

Chủ nhiệm lớp rất lo lắng cho coi, Khương Mục cũng rất tốt.

Nghe bạn học trong lớp nói, thứ bảy tuần sau là sinh nhật Khương Mục, Bạch Tiên Tiên muốn mua quà sinh nhật tặng cho hắn. Nhưng lại không biết hắn thích gì.

Nói xa nói gần cũng ko hỏi được.

“Khương Mục, cậu thích xem hệ liệt thư này sao?”

“Rảnh rỗi mới xem.”

“Quả bóng rổ của cậu mua bao lâu rồi?”

“Tuần trước.”

“Cậu có thích leo núi không?”

“Cũng được, không ghét.”

“Cậu thích…” Bạch Tiên Tiên rất bực bội, căn bản là hỏi không ra được hắn thích cái gì, ngược lại còn rút dây động rừng, thôi thì bỏ đi.

Cô rầu rĩ dựa vào bàn, ánh mặt trời chính ngọ rất thoải mái, ngoài cửa sổ gió thổi ùa vào, rất thích hợp để đi ngủ.

Chỉ chốc lát sau, cô đã thiếp rồi.

Xinh đẹp khuôn mặt bị đè dưới khuỷu tay, nhìn không tới, chỉ có thể nhìn thấy cánh tay cô đặt trên bàn, ngón tay thon dài như tác phẩm nghệ thuật, móng tay trắng trong suốt như sáng lên.

Như bị ma quỷ A Tu La mê hoặc, Khương Mục vươn tay, từng chút từng chút đụng vào đầu ngón tay cô.

Sờ được rồi.

Có tiếng sách rớt xuống từ trên vàn của ai đó, phát ra tiếng vang không nhỏ, bàn tay kia hốt hoảng vội rụt về.

Thiếu niên đỏ mặt.

Mà người đang ngủ thì không hề có cảm giác gì.

Bạch Tiên Tiên định tặng cho hắn một bộ sách, có liên quan đến lỗ đen thời gian, gần đây, hình như cô thấy hắn có hứng thú đối với loại sách này.

Quà đã chuẩn bị xong, thứ bảy tuần sau rất nhanh sẽ đến.

Khương Mục mời toàn bộ bạn học trong lớp đến khách sạn mừng sinh nhật. Tất cả mọi người đều mua quà cho hắn vì vậy món quà của cô cũng không tính là kỳ lạ gì. Nhưng nhận ra điều này làm cho cô có chút không thoải mái.

Cô không muốn ngồi chung với hắn.

Tiệc sinh nhật được tổ chức rất lớn. Bọn họ chỉ là những học sinh cao tam bình thường lại gặp được nhóm các tiểu thư công tử nhà giàu. Rõ ràng là bằng tuổi với nhau, nhưng khí chất trên người họ thì không phải là mình có thể bắt chước được.

Cảm giác rất thành thực, rất mới lạ.

Các bạn cùng lớp cao tam đều không phải rất vui, chỉ có các cô gái là vui vẻ, bởi vì gặp được rất nhiều các anh chàng đẹp trai, giàu có. Đương nhiên là cũng có những người khác kiêu ngạo làm các cô không thích.

Tóm lại buổi sinh nhật cứ thế trôi qua.

Ngày hôm sau không khí lại quay về khẩn trương đi học. Tuần sau là kỳ thi tháng, Bạch Tiên Tiên vẫn không có tự tin.

Cô có chứng sợ hãi thi cử.

“Cảm ơn món quà của cậu.” Khương Mục nói với cô.

“Cậu thích thì được rồi.” Thực ra nếu hắn không đề cập tới thì có lẽ cô sẽ càng vui hơn, có lẽ bởi vì ấn tượng chênh lệch ngày hôm qua, cho nên hôm nay cô không muốn tiếp xúc với hắn.

Khương Mục không chỉ là bạn cùng bàn của cô mà còn là bạn của nhiều người khác.

Là vì khoảng thời gian gần đây quá thân mật, cho nên cô đã có ảo tưởng rằng hắn… chỉ thuộc về cô.

Bạch Tiên Tiên lại hậm hực.

Bác sĩ kê cho cô một đống thuốc. Sau đó còn giúp cô làm trị liệu tâm lý suốt một tiếng đồng hồ, nhưng cũng không có kết quả gì.

Buổi tối về đến nhà, cô khống chế không được lại khóc.

Ngày hôm sau cô xin nghỉ không đến trường. Giáo viên chủ nhiệm cũng không nói gì, có lẽ đã từ bỏ cô rồi đúng không?

Bạch Tiên Tiên đần độn ngủ cả ngày, luôn bị ác mộng đánh thức, sau đó nhìn cây cối bên ngoài cửa sổ mà ngây ngốc.

Cô khát vọng có người có thể tới cứu cô.

Nhưng không có...

Lúc chạng vạng tối thì trời lại mưa, giống như tiếng khóc lóc oán trách của ma nữ.

Bạch Tiên Tiên ngẩng đầu nhìn màn mưa, mở cửa ra.

Khương Mục ở ngoài cửa.

“Thầy giáo bảo tớ mang bài ghi tiếp đến cho cậu.” Đây là nguyên nhân hắn tới.

Bạch Tiên Tiên nghe vậy, bước ra phía trước nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Hắn tới cứu cô sao?

“Nè, cô có biết bệnh nhân ở phòng 304 kia không? Cô ấy không chỉ bị bệnh trầm cảm, mà còn bị chứng mất phán đoán nữa. Trong lớp của cô ấy căn bản là không có anh bạn học này. Nhưng mà mỗi ngày cô ấy đều gọi tên anh bạn đó. Nói là ngồi cùng bàn với nhau, thật là đầu óc có vấn đề. Nghe nói ba mẹ cô ấy ly hôn rồi bỏ rơi cô ấy, chỉ mang cô ấy đưa đến chỗ này.”

“Trời ạ, cô ấy thật xinh đẹp, thật là đáng tiếc.” Hai cô y tá nho nhỏ nói chuyện với nhau.

Cô y tá mới tới tò mò hỏi: “Cô ấy gọi tên ai vậy?”

“Hình như tên là Khương gì đó, tôi cũng không nghe rõ. Buổi tối, tôi cũng không dám đưa vào phòng cô ấy.” Cô y tá kia nói.

Một tháng sau, bệnh nhân phòng 304 xuất viện.

Không có ai tới đón cô.

Có trở về căn nhà không có một bóng người của mình, trên sàn nhà đã phủ một tầng bụi mỏng.

Khương Mục, Khương Mục, anh thật sự không tồn tại sao?

5 năm sau, trường trung học cao trung thành phố.

“Cô giáo Bạch, buổi tối hôm nay cô lại đi xem mắt à?” Đồng nghiệp dạy toán cùng văn phòng hỏi cô.

Cô gái có dáng người thân gầy gật đầu, cô vốn ít nói, đây là chuyện mọi người đều biết, giáo viên dạy Toán học cũng không hỏi lại cô nữa, chỉ nhắc nhở: “Đi xong về nhớ kể lại với chúng tôi nhé chúng tôi sẽ cố vấn cho cô.”

Các đồng nghiệp khác trong văn phòng cũng ngẩng đầu nhìn cô gái yếu đuối như một đóa hoa này, có cảm giác nếu không chăm sóc cho tốt một ngày nào đó, chắc chắn sẽ úa tàn.

“Ừ.” Cô gái gật gật đầu, Cô mặc một cái váy dài màu trắng mờ chân đi một đôi giày gót thấp màu hồng nhạt.

7 giờ tối ở nhà hàng Quảng Đông, người phục vụ mở cửa phòng khách VIP.

“Chào cô, tôi là Khương Mục.” Trước bàn, người đàn ông mặc bay trang đứng lên, anh tuấn khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

Cô gái nhìn thấy hắn, sắc mặt trắng bệch, xoay người muốn bỏ chạy.

Nhưng cửa đã đóng lại.

“Anh là ai?” Cô hỏi.

Thân hình cao lớn của người đàn ông cúi xuống, rất nhanh đã ôm lấy cô hôn say đắm.

Chúc mừng cô, giấc mơ bao nhiêu năm của cô đã trở thành sự thật!

Một tháng sau, Thái tử gia nhà họ Khương bị hôn mê đã lâu vừa mới tỉnh lại, đang tổ chức hôn lễ của mình ở khách sạn Quân Lan lớn nhất Thành phố Hải Thành.

Nghe nói cô dâu rất đẹp, đẹp như một tiên nữ đi ra từ trong bức tranh cổ.

Cuối cùng thì ai mới là giấc mộng của ai...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play