Ngày tháng cứ thế trôi đi trong núi hoang vu vô tận. Ta dạy dỗ tiểu đệ tử trong sư môn, nhoáng một cái lại là ba năm nữa.

Năm đó, Ly Sơn tuyết trắng, có bông tuyết bay bay lất phất, Tôn sư huynh bảo ta chờ huynh ấy ở cửa sư môn, có việc thương lượng.

Ta nghi hoặc, nhưng cũng thật sự đến đó.

Đột nhiên, trong gió tuyết, có tiếng vó ngựa xao động, ta ngẩng mặt mỉm cười nhẹ nhàng: “Sư…” Nhưng mà, khi nhìn thấy một thanh niên hắc y đang nhìn về phía ta, áo lông chồn đen phủ đầy tuyết trắng, hắn mỉm cười với ta, y như lúc trước.

Ba năm không gặp, hắn rất gầy ốm.

Ta và hắn cách nhau một chiếc cầu, hắn đứng ở đầu bên kia nói với ta: “Vô Diệm, ta rất nghe lời, uống rượu ba năm, say đủ một trăm lần.”

Hắn đã khôi phục ký ức!

“Vô Diệm, hậu cung không còn có Hạ Nghênh Xuân nữa, chỉ có một mình nàng.”

Ta không nói gì.

Hắn lại cố nói thêm: “Vô Diệm, xuống núi được không! Ta thiếu nàng một trượng phu, nàng thiếu ta một thê tử.”

Tuyết bay lả tả giữa chúng ta, hắn vươn tay về phía ta, khuôn mặt thấp thỏm, ta rất muốn nói, thật ra chúng ta không ai nợ ai cả...

Nhưng mà, hắn lại nói: “Chung Vô Diệm, quả nhân rất nhớ nàng!”

Nhưng tay ta lại duỗi ra ngoài, không thể kiềm lòng nói: “Được.”

Ta là hoàng hậu xấu xí của Tề Tuyên Vương, Chung Vô Diệm, lịch sử nói Tề Tuyên Vương thích nhất là Hạ Nghênh Xuân, chỉ có ta biết, nam tử đứng bên kia chiếc cầu đưa tay về phía ta này, yêu nhất chính là ta!

Bởi vì, cả đời này, ta đã không thể khuynh đảo thiên hạ, nhưng lại khuynh đảo hắn!

- ---------

Lời tác giả: Câu chuyện này được dựa vào một ít điều mà sử sách đã ghi lại. Hạ Nghênh Xuân chỉ là một nhân vật tồn tại trong truyền thuyết của nhân gian, thêm nàng ta vào để khiến cho câu chuyện càng thêm kịch tính.

Trong lịch sử, Tề Tuyên Vương được một nhà chiến lược quân sự tên là Trương Nghi thuyết phục trả lại Yến Quốc, câu chuyện này đã sửa chi tiết đó lại, Chung Vô Diệm chủ trương thâu tóm Yến Quốc, người của phái Mạnh Tử cảm thấy như vậy không phù hợp, sau khi suy nghĩ, bọn họ đã quyết định khuyên Tề Vương trả lại Yến Quốc, Tề Tuyên Vương nghe theo. Nếu không, Tề quốc thu tóm được Yến Quốc, thì nhà Tần cũng không nhanh như vậy có thể thống nhất được Trung Quốc.

Sau khi trận chiến ở Yến quốc kết thúc thì trong lịch sử không còn nhắc đến Chung Vô Diệm nữa, có người nói nàng đã bị phế truất, cũng có người nói, nàng đã thất vọng với cách làm của Tề Tuyên Vương, vì vậy bỏ đi.

Tính kỹ lại, Trương Nghi và Chung Vô Diệm cũng là đồng môn, nghe nói bọn họ đều là đệ tử của Quỷ Cốc Tử, nếu Quỷ Cốc Tử thật sự từng tồn tại, vậy ông ấy thật sự quá ưu tú, bồi dưỡng ra nhiều danh gia như vậy… binh pháp gia, chiến lược gia...

Đại khái chính là như vậy… tôi cảm thấy rất thú vị, ha ha! Hy vọng mọi người thích câu chuyện này, Chung Vô Diệm, thật là một câu chuyện truyền kỳ.

Trong lịch sử Tề Quốc, người tôi thích nhất thật ra là xuân thu thủ bá, Tề Hoàn Công, nam thần của tôi, Tiểu Bạch công tử! Sau này nói không chừng tôi sẽ viết về người này, còn là truyện dài hay ngắn thì chưa biết được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play