Trên một con đường lộ thành phố F vào đêm khuya, một chiếc Maybach và một chiếc Porsche Panamera nối đuôi nhau, lấy tốc độ 5km/h “toàn lực” truy đuổi một cô gái xinh đẹp mặc bộ váy rực rỡ lung linh như sao trời.

“Lão Lâm, anh là heo sao? IQ và EQ anh dùng tung hoành thương giới ngày thường đã chạy đi đâu rồi? Làm sao lại có thể bại lộ thân phận vào lúc đó chứ?” Cố Hành Cảnh chỉ hận rèn sắt không thành thép, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói, “Lúc trước cũng đâu phải anh chưa từng nói chuyện yêu đương, chẳng lẽ còn không hiểu được mục đích cô ấy phải đích thân ra trận hôm nay hay sao? “

“Làm sao tôi biết được cô ấy lại giận chứ?!” Lâm Kỳ Chi cũng hối hận vô cùng: “Trước kia bọn con gái đều là cho không biếu không, đâu cần tôi phải suy đoán tâm lý. Lần này thì lại không giống gì, chẳng qua tôi chỉ muốn giúp cô ấy làm mất mặt tên kia, mới nhất thời ngu ngốc.”

Văn Dao Giai ở phía trước ngại giày cao gót vướng bận, đã trực tiếp cởi ra xách trên tay, ngọn lửa giận dữ trong lòng đã sắp sửa biến thành một cái Phong Hỏa Luân, bước đi như bay trên đường. Cố Hành Cảnh và Lâm Kỳ Chi hai người đàn ông thân cao một mét tám, cũng phải chạy mới có thể đuổi theo được.

“Giai Giai, Giai Giai cậu chờ chúng tôi một chút, cậu nghe tôi nói đã!” Cố Hành Cảnh liều mạng muốn giải thích: “Chúng tôi không cố ý gạt cậu! Vốn là Kỳ Chi cũng muốn chậm rãi bồi dưỡng tình cảm với cậu, không ngờ lại xảy ra chuyện hôm nay…”

Anh ta còn chưa nói hết lời, Văn Dao Giai đã giận dữ hơn nữa, cô đột nhiên dừng bước, xoay người lại: “Cố Hành Cảnh, cậu cấu kết với người khác lừa gạt tôi sao? Huống chi, người khác không biết thì thôi, ngay cả cậu cũng đỡ lời cho hắn! Cậu biết rõ sự việc năm đó, biết tôi đã vì ngày hôm nay mà trả giá như thế nào, thì vì sao cậu lại không nói cho tôi biết hắn là ai?”

Cô càng nói thì càng tủi thân, cô vốn định dùng thực lực để thắng đối thủ, ép Tạ Vị Hi phải nói ra sự thật năm đó, xin lỗi cô ở trước mặt mọi người, sau đó chèn ép anh ta trên mọi phương diện, buộc anh ta rời khỏi ngành thiết kế. Nhưng lại tuyệt đối không ngờ rằng, chỉ một câu nói nhẹ nhàng của Lâm Kỳ Chi đã trực tiếp biến cô thành kẻ vô sỉ tiểu nhân, thiết lập cái bẫy hãm hại anh ta. Nhưng điều làm cho cô cảm thấy hoang đường nhất chính là, người đàn ông này lại mai danh ẩn tích làm đầu bếp ở nhà cô suốt cả một thời gian như vậy.

Không, không phải hắn mai danh ẩn tích, hắn rõ ràng đã tìm mọi cách hấp dẫn sự chú ý của cô, là cô có mắt không thấy Thái Sơn mà thôi.

Ghê tởm hơn nữa chính là, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, cô còn có chút động lòng với hắn.

Văn Dao Giai đè nén tức giận trong lòng vô cùng khó chịu, lại còn phải cố nén âm thanh nức nở của mình, lạnh lùng nhìn Lâm Kỳ Chi: “Là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, không biết anh chính là Tổng giám đốc Lâm của RS, lại nói năng xằng bậy trước mặt anh, đúng là không biết tự lượng sức mình. Mấy ngày nay là tôi đường đột, xin anh giơ cao đánh khẽ, buông tha cho bà cô già là tôi đi.”

Giờ phút này, cô thà rằng hắn không phải là tổng giám đốc Lâm một tay che trời của RS, mà chỉ là đầu bếp Lâm của cô, như vậy ít nhất cô còn có can đảm yêu hắn, có can đảm tiếp nhận tình cảm này.

Cô xoay người định đi, lại bị Lâm Kỳ Chi đột ngột ôm vào lòng: “Gạt cô là tôi không đúng, quả thật là lần đầu tiên tôi theo đuổi con gái, cho nên làm không được tốt lắm. Dùng phương thức này để tiếp cận cô, quen biết với cô cũng là tôi không đúng. Xin lỗi cô. Nhưng cô đồng ý cho tôi cơ hội thử lại một lần nữa được không?”

“Tổng giám đốc Lâm, cuối cùng thì anh trăm phương nghìn kế tiếp cận tôi để làm gì?” Văn Dao Giai vẫn không nhúc nhích để mặc hắn ôm, giọng nói càng thêm châm chọc: “Là bởi vì tôi đẹp à? Tổng giám đốc Lâm vào nam ra bắc hiểu rộng biết nhiều, cũng không hiếm lạ gì nhan sắc như tôi. Huống chi, tôi không chỉ lớn tuổi hơn anh, mà năm đó cũng quả thật là một con bé xấu xí mập béo, đã từng ngã vào trong bụi rậm. Nếu như anh đã từng gặp tôi lúc đó, chỉ sợ anh sẽ không thèm liếc mắt nhìn tôi thêm một cái.”

“Không, Giai Giai, cô có tài năng như vậy không cần thiết phải để ý đến vẻ bề ngoài và tuổi tác như vậy. Huống chi, cô cũng chỉ lớn hơn tôi hai tuổi mà thôi.” Lâm Kỳ Chi xoay người cô lại, nghiêm túc nhìn về phía cô: “Đẹp là phải đẹp từ trong tâm, như vậy mới hiếm có. Người tấm lòng đẹp nhưng không có bề ngoài xinh đẹp, vẫn hơn những người có bề ngoài xinh đẹp nhưng không có tấm lòng đẹp. Phần lớn thế gian đều không hiểu điều này, chỉ nhìn thấy bề ngoài, không thấy được nội hàm. Bất kể cô đã từng trải qua điều gì, thì cũng chỉ là ánh mắt của bọn họ thiển cận mà thôi.”

“Tôi thành thật xin lỗi vì cử chỉ lỗ mãng hôm nay của mình, phá hủy sự sắp xếp của cô là tôi sai.” Lâm Kỳ Chi thấp giọng nói: “Chuyện xảy ra trước kia cũng là lão Cố vừa mới nói cho tôi biết mà thôi, tôi thật sự thực xin lỗi. Tôi hi vọng cô có thể cho tôi một cơ hội sửa chữa sai lầm… một cơ hội làm quen với cô lần nữa, được không?”

Văn Dao Giai nhìn vào đôi mắt hắn, đáy lòng run lên, đường đường là một tổng giám đốc lại phải ăn nói khép nép xin lỗi cô như vậy, làm sao cô có thể không mềm lòng... Lâm Kỳ Chi dùng ánh mắt chân thành long lanh như một con cún con, trong đó còn có hình ảnh của cô trong bộ váy lấp lánh sao trời giống như Cửu Thiên Huyền Nữ, nhưng tiên nữ đã khôi phục lại rất nhanh, nhếch mép cười châm biếm: “Không, tổng giám đốc Lâm, anh nói sai rồi. Tài năng sẽ có thể bị người ta sao chép, chỉ có nhan sắc mới là không đánh mà thắng. Anh không cần phải làm quen với tôi một lần nữa, chỉ hy vọng anh sau này không đến trêu chọc tôi là được.”

Cô không muốn nói thêm nữa, mệt mỏi xoay người bỏ đi. Trước mắt không ngừng hiện lên những cảnh tượng trong quá khứ.

Vào năm thứ tư đại học khi cổ vào làm thực tập ở phòng thiết kế FIA, tác phẩm của cô đã đoạt được giải Thiết Kế Trẻ Tiềm Năng Nhất Châu Á, cô hân hoan nhảy múa, chuẩn bị nhận lời mời đi lĩnh thưởng, nhưng lại không ngờ rằng khi mình đi ngang qua văn phòng trưởng bộ phận thiết kế của FIA, đã nghe được giọng nói của Tạ Vị Hi.

“Văn Dao Giai kia, cái gì cũng tốt, chỉ là quá béo, thật sự là không xứng lên sân khấu.” Trưởng bộ phận thiết kế FIA tỏ ra có chút nuối tiếc: “Cũng may, cô ta thiết kế đã dùng một cái tên giả không nam không nữ là Narkissos, bản vẽ thiết kế cũng dựa vào số đo của cậu mà làm. Tạ Vị Hi, cậu là người thông minh, buổi lễ trao giải thiết kế trẻ lần này, cậu thay cô ta lên nhận thưởng đi, dựa vào vẻ ngoài và tài năng của cậu, cậu nhất định có thể làm nên chuyện trong ngành thiết kế này.”

Văn Dao Giai đứng ở cửa, như rớt vào hầm băng, cô chỉ còn một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng người đã từng nói yêu tài năng của cô chứ không phải là vẻ bề ngoài kia sẽ từ chối thậm chí là trách móc đối phương, nhưng cô chỉ chờ được thiếu niên kia cười tuyệt tình chém thêm một đao.

“Cảm ơn tổng giám nâng đỡ.” Tạ Vị Hi nói một cách cực kỳ nhẹ nhàng: “Cô ta to béo như vậy, có lẽ cũng tự hiểu.”

Từ đó về sau, danh hiệu nhà thiết kế Narkissos kể cả toàn bộ tác phẩm, đều thuộc về Tạ Vị Hi.

Cô còn nhớ buổi lễ trao giải tối hôm đó, dưới ánh đèn sáng rực trong sảnh, vô số đèn spotlight đều chiếu vào người Tạ Vị Hi, còn cô thậm chí không hề nhận được một tấm thiệp mời, chỉ có thể đứng trên quảng trường lạnh băng dùng điện thoại di động xem trực tiếp lễ trao giải. Tạ Vị Hi nói cười vui vẻ đứng trên sân khấu, bình thản đón nhận sự reo hò và chúc mừng của mọi người. Đúng như những gì mà trưởng bộ phận thiết kế của Fia đã đoán trước, Tạ Vị Hi với vẻ bề ngoài của mình đã chiếm được cảm tình của rất đông fans hâm mộ, số lượng fans trên Weibo cũng chỉ trong một đêm thật tăng lên con số hàng triệu người. Cái tên Narkissos mang vẻ ưu sầu của một thiếu niên mảnh khảnh trong thần thoại Hy Lạp, giống như rất phù hợp với anh ta, Tạ Vị Hi, vốn dĩ đã có khí chất như thế này sao?

Văn Dao Giai nhìn làn đạn tin nhắn che trời lấp đất trên Weibo, lại nhìn thân hình to bè như một cái lu nước của mình phản chiếu từ kính một tấm bảng quảng cáo.

Nhan sắc, thật sự quan trọng đến như vậy sao?

Tạ Vị Hi đã từng nói với cô đừng quan tâm những thứ này, nhưng anh ta lại dùng hiện thực lạnh như băng tát cô một cái thật mạnh, lại còn tuyên bố vang dội rằng những thứ kia là đáp án chính xác.

Đúng là anh ta yêu tài năng của cô, cho nên mới trực tiếp lấy đi tâm huyết của cô.

Đúng vậy, có tài năng thì có gì hơn người chứ?! Chỉ có nhan sắc, mới là thứ vĩnh viễn không đánh cũng thắng.

Càng đáng buồn hơn chính là, bây giờ rõ ràng cô đã có một bề ngoài xinh đẹp, nhưng lại không có cách nào phân biệt được tình cảm của người khác dành cho mình, là nhan sắc hay là nội hàm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play