Lâm Kỳ Chi ngồi xổm ở bên đường giống như một con chó nhỏ bị người ta vứt đi, còn đang lèm bèm kể khổ qua điện thoại di động: “Lão Cố, anh vừa lòng chưa, tôi vừa mới bị người ta đuổi ra khỏi nhà rồi kìa, chẳng phải anh đã nói chỉ cần RS chúng tôi ký hợp đồng với MO thì cô ấy sẽ rất vui vẻ sao? Chẳng phải anh đã nói món thịt chân giò kia có giá trị kỷ niệm à? Vì sao không có một thứ nào là hiệu quả thế này?”

“Ôi chao tổng giám đốc Lâm của tôi, lần đầu tiên theo đuổi con gái là phải có kiên nhẫn, phải có nghị lực! Đuổi ra khỏi nhà thì đã là gì, huống chi tôi cũng đã nói với anh rồi anh cứ chờ xem, tối nay đám bạn bè trong khoa chúng tôi tụ họp, cô ấy vừa mới hỏi tôi số điện thoại của anh, tôi đảm bảo một lát nữa thôi cô ấy sẽ gọi cho anh ngay, theo như những gì mà tôi hiểu biết về cô ấy, thì cô ấy chỉ có thể tìm anh giả làm bạn trai mà thôi!” Cố Hành Cảnh thề thốt đủ điều qua điện thoại, đồng thời cam đoan với hắn: “Đến lúc đó anh lại nói với cô ấy, anh chính là tổng giám đốc RS, vì tiếp cận cô ấy, mới phải đặc biệt giả làm đầu bếp, anh nhìn xem chẳng phải là làm ít công to hay sao.”

Lâm Kỳ Chi còn có chút chần chờ: “Vậy anh nói xem, nếu lát nữa cô ấy thực sự gọi điện thoại cho tôi, thì tôi phải ra vẻ lạnh lùng từ chối hay là nhiệt tình đồng ý?”

“Anh có chút tôn nghiêm đi được không, tất nhiên là phải ra vẻ lạnh nhạt từ chối rồi, chờ khi cô ấy gọi điện thoại lại thêm một lần nữa khóc lóc ỉ ôi thì anh mới đồng ý!” Cố Hành Cảnh cười vô cùng âm hiểm, dừng một chút, anh ta lại nghĩ ra cái gì: “À đúng rồi, anh…”

Bên kia, khi Cố Hành Cảnh nói còn chưa nói xong, Lâm Kỳ Chi đã reo lên một cách cực kỳ hoan hỉ phấn khích: “Cô ấy thực sự gọi cho tôi rồi! Sau này xe của tôi anh cứ thoải mái mà mượn dùng!”

Bên này Lâm Kỳ Chi đã nhận cuộc gọi, âm thanh lãnh đạm của Văn Dao Giai truyền đến: “Đầu bếp Lâm, anh có rảnh quay trở lại văn phòng công ty tôi một chuyến không?”

“Có chuyện gì sao?” Cún con Lâm Kỳ Chi lần đầu tiên theo đuổi con gái vẫn còn nhớ rõ những lời mà tay sành sỏi tình trường Cố Hành Cảnh đã dạy, ra vẻ "nạnh nùng".

“Hộp cơm của anh vẫn còn chưa lấy đi. Tôi đã cho người đem xuống dưới lầu, cho anh mười phút.” Văn Dao Giai cúp điện thoại một tiếng "cụp", để lại Lâm Kỳ Chi mờ mịt nắm di động, nghĩ thầm vì sao lại không giống với kịch bản?

__________

Hắn còn đang ngơ ngác thì sau lưng đã có tiếng nữ giới truyền tới: “Đầu bếp Lâm? Anh vẫn còn chưa đi sao?”

Rõ ràng là xưng hô vẫn giống lúc trước như đúc, nhưng lại khiến cho trong lòng hắn giật mình, dường như giọng điệu của cô đã dịu dàng hơn một chút, hắn linh cảm được một điều gì đó, chậm rãi xoay người lại.

Có lẽ là vì phải tham dự họp mặt bạn bè, Văn Dao Giai trang điểm lộng lẫy hơn so với ngày thường rất nhiều, cô mặc một chiếc váy rực rỡ lung linh sao trời, khi gió nhẹ thổi qua, giống như có cả một dải ngân hà trút xuống đầy mặt đất, Đôi mắt cô còn sáng lấp lánh và đi vào lòng người hơn so với bất kì một ngôi sao nào trên dải ngân hà, cô hết sức khí thế hất cằm, khoé môi hơi cong lên nhìn về phía hắn, đúng là một nhan sắc đủ để trấn áp bất kỳ kẻ nào.

Lâm Kỳ Chi bất chợt cảm thấy mình đã trúng mỹ nhân kế, mình nhất định phải bình tĩnh, nhưng biểu hiện bất ngờ kinh ngạc và đầy ngưỡng mộ của hắn đã bán đứng hắn... giờ này khắc này đừng nói Văn Dao Giai bảo hắn giả làm bạn trai cô, cho dù có bảo hắn làm trâu làm ngựa, chỉ sợ hắn cũng sẽ không chút do dự mà đồng ý.

Văn Dao Giai rất hài lòng đối với hiệu quả này, cô đã phải suy nghĩ rất dữ dội mới nảy ra chiêu này, cô tự tin không có bất kỳ ai có thể từ chối được trong tình huống này. Chỉ là cô còn đang chuẩn bị mở miệng, Lâm Kỳ Chi đã tiến lên một bước, nắm lấy tay cô, khom lưng nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô một cái: “Người đẹp, tôi tình nguyện cống hiến tất cả mọi thứ vì chị… bất kể là chuyện gì.”

Hắn vốn đã cực kỳ anh tuấn, khuôn mặt lúc này lại có mấy phần phong lưu, mơ màng nhìn về phía Văn Dao Giai, Văn Dao Giai cho dù có kinh nghiệm sa trường thì cũng không thể nhịn được, trái tim âm thầm đập lỡ một nhịp, đồng thời trong đầu cũng toát ra ý nghĩa vừa rồi giống hệt như Lâm Kỳ Chi: Đây là mỹ nam kế, đây là cái bẫy!

Nhưng Lâm Kỳ Chi đã đưa ra một bậc thang, cô cũng vui vẻ thuận thế mà đi xuống: “Đêm nay, anh có đồng ý làm bạn trai tạm thời của tôi không?” Ngẫm nghĩ một lúc, cô lại bổ sung thêm: “Tôi muốn xin lỗi về thái độ lúc trước của mình đối với anh, nhưng… tôi cũng có nỗi khổ, hy vọng anh có thể tha lỗi cho tôi.”

“Chị đẹp là sẽ không phạm sai lầm, người sai vĩnh viễn là tôi.” Lâm Kỳ Chi cười tủm tỉm nói.

“Miệng lưỡi trơn tru.” Văn Dao Giai trợn mắt trắng dã, nhưng trong đáy lòng lại cực kỳ hưởng thụ: “Buổi tối 6 giờ tới đón tôi nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play