Liên tiếp mấy ngày, Phùng Túc đều cảm thấy u sầu về bộ dạng ngu xuẩn của mình lúc đó.

Cô chỉ hận không thể quay ngược thời gian trở về quá khứ, để lại một lần, lưu lại ấn tượng tốt cho người đó.

Cuối cùng tính mình vẫn phải suy nghĩ lại thật kỹ, động viên bản thân một lúc, rồi mới xách theo bữa cơm trưa, đã đi hết một nửa thành phố để mua, chạy tới bệnh viện một lần nữa.

“Cô Phùng, cô không cần phải làm vậy. Ở đây có nhà ăn mà.”

“Tôi tên là Phùng Túc. Còn nữa, Giang Niệm Viễn, thức ăn ở nhà ăn làm sao ngon bằng của tôi chứ, tôi phải xếp hàng rất lâu mới có thể mua được đấy.”

Đối phương thấy không thể làm được gì, đành phải uống hết phần canh tình yêu mà cô mang tới, rồi nhìn theo bộ dạng tiểu nhân đắc chí bỏ đi của cô.

Cô đã biết muốn đàm phán với Giang Niệm Viễn thì phải có tính tình cực kỳ nhẫn nại, coi thường sắc mặt lạnh nhạt mà hắn bày ra, lại thổ lộ một trái tim nhiệt huyết sôi sùng sục, mới có thể chạm được đến người hắn.

Muốn lấy được trái tim của một người trước tiên phải lấy được dạ dày của hắn, đây là quy tắc chính xác. Phùng Túc bắt đầu chiến dịch oanh tạc một ngày ba bữa cơm tình yêu.

Giang Niệm Viễn chịu đựng cô hai ngày cũng không thấy cô có ý định bỏ cuộc, chỉ có thể hỏi cô rốt cuộc là muốn làm gì.

Muốn làm gì? Chẳng phải chuyện này đã sớm công bố thiên hạ, một lòng muốn công phá toà thành trong lòng anh hay sao?

Không cần quan tâm con sông bảo vệ xung quanh thành trì của anh sâu đến mức nào, bức tường thành của anh cao và kiên cố đến mức nào, vẫn cứ tiếp tục gõ cửa thành của anh không ngừng nghỉ, không mệt mỏi cho đến khi anh đồng ý, mở cửa đón tôi đi vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play