“Thành công tử……” Đây là lần thứ tư gặp hắn, dường như không có cảm giác mừng như điên giống như lúc trước, thậm chí có chút khó xử không biết phải làm thế nào.

Thành Mính nắm bắt được sự biến hóa vi diệu trên khuôn mặt nàng, nhưng cũng không để trong lòng chỉ nho nhỏ để độ nói: “Lư tiểu thư, chào buổi sáng. Hôm qua vội vàng đưa tiểu thư về phủ, hôm nay thuận đường ghé thăm, quấy rầy một bữa ăn sáng, không biết có tiện hay không?”

Đúng rồi, Thành Mính vừa mới tan triều vẫn còn chưa ăn sáng. Tô Thảng tùy tiện đồng ý thay Lư Tú Nhi: “Không sao, cùng nhau anh sẽ náo nhiệt hơn. Tú Nhi nàng cũng ăn một chút đi.”

“Tất nhiên là ta phải ăn. Mới sáng sớm đã bị tên quỷ đòi mạng như ngươi quấy rầy, làm sao có thể không đói bụng được?” Lư Tú Nhi trừng mắt liếc nhìn Tô Thảng một cái, hắn có thể gọi tên nào một cách thân mật như vậy từ bao giờ? Nàng vừa tức giận vừa buồn cười. Bây giờ hoàn cảnh rất hỗn loạn, nhưng ba người bọn họ có thể hòa hoãn với nhau, thì cứ thuận theo tự nhiên là được.

Thành Mính chưa từng nghe Lư Tú Nhi dùng loại giọng điệu này mà nói chuyện bao giờ, liền tỏ ra hết sức hứng thú nghiền ngẫm thái độ của nàng. Lư Tú Nhi ý thức được hắn đang ở đây cho nên khách sáo hơn hai phần, đặt hai điểm tâm lên trên bàn, rồi rót ra ba ly nước.

Bánh tô du, bánh kim nhũ, bánh cửu hoàng, bánh bao ngọc lộ, bốn loại điểm tâm chiên vàng, mùi thơm sực nức, đựng trong đĩa lưu ly trong suốt ánh xanh toả ra ánh sáng cực kỳ bắt mắt. Thành Mính và Tô Thảng sôi nổi động đũa, mỗi người gắp một miếng nhấm nháp. Lư Tú Nhi kẹp lấy một miếng bánh kim nhũ, nhe răng ngọc khẽ cắn, tiếng giòn rụm phát ra nơi đầu lưỡi, hóa thành từng hồi thơm ngọt, tràn đầy trong khoang miệng.

Đây là lần đầu tiên khi nàng dụng tâm làm món ăn, lại có được hai nam nhân tuấn tú ngồi bên cạnh, không ăn bánh kim nhũ sặc lên lỗ mũi đã xem là bình tĩnh. Không tệ không tệ, điểm tâm hôm nay hẳn là sẽ không làm nàng mất mặt.

“Ngon lắm!” Tô Thảng khen một câu, lại cắn một miếng to. Hắn càng ăn càng tham, gần như một lần là một cái bánh. “Bữa ăn này làm rất tốt, tuyệt đối là dụng tâm, có phải không?” đĩa điểm tâm bốn món nghệ thuật tinh xảo là không cần phải nói, nhưng hiếm khi hắn mới có thể nếm được mùi vị tình cảm ngọt ngào như thế này, hi vọng rằng không phải là ảo giác của một mình hắn.

Ngay cả hắn cũng có lời khen ngợi, không phải chính là điều mà nàng đã chờ đợi từ lâu hay sao? Lư Tú Nhi cảm thấy trong miệng rất ngọt ngào, trong lòng cũng ngọt, lời khen càng dễ nuốt hơn so với mùi vị của bánh kim nhũ, nàng cũng đã quên mất tiếng cảm ơn, hai má ửng hồng mà cười trộm.

“Đích xác là mỹ vị.” Thành Mính nói.

“Đây là do Tú Nhi đặc biệt làm cho ta từ lúc sáng sớm.” Tô Thảng tỏ ra đắc ý, vội vàng cường điệu thêm một chút, vừa định nói thêm đột nhiên nghẹn lại, vội đưa tay lấy chung rượu tới, uống một hơi cạn sạch.

“Ngươi bớt tranh giành đi thôi, ăn bất cứ cái gì cũng phải tập trung, nếu không thì là không tôn trọng thức ăn đấy.” Lư Tú Nhi rót thêm cho hắn một chung rượu.

Tô Thảng sửng sốt, dựng thẳng ngón tay nói với Lư Tú Nhi: “Rất đúng! Lời này rất giống giọng điệu của người nhà Tô gia! Tú Nhi, cuối cùng nàng cũng có được chân truyền của ta!”

“Tự cao!” Lư Tú Nhi liếc nhìn hắn một cái, khuôn mặt tràn đầy nụ cười, Thành Mính nhìn thấy mà trái tim chìm xuống đáy cốc.

“Được rồi ta không nói lời vô nghĩa nữa, tập trung một chút cũng giải quyết được một chút tâm sự.” Tô Thảng cười tủm tỉm dưới ánh mắt về phía bánh bao ngọc lộ, ánh mắt chang chứa thâm tình nói: “Các hạ, ta ăn ngươi được không? Ngươi yên tâm, ta sẽ nuốt trọn bộ một cái, không để ngươi cảm thấy đau đớn.” Nói xong, cầm lấy một cái cẩn thận bỏ hết vào trong miệng.

Lư Tú Nhi nhịn không được cười ha ha, Thành Mính cũng cười theo, nhưng cũng biết đoạn đối thoại của bọn họ mình không thể chen lọt vào một câu.

Sau khi ăn sáng xong, Tô Thảng và Lư Tú Nhi đến Thượng Thực Cục, Thành Mính dẹp đường hồi phủ, hẹn Lư Tú Nhi buổi tối gặp lại.

“Tối hôm qua lỗ mãng, ta bảo đảm sau này tuyệt đối không tái phạm.” Lúc đi trên hành lang hoàng cung, Tô Thảng lại một lần nữa nói với Lư Tú Nhi. Hắn nói một cách chân thành khẩn thiết, người lại ở ngay bên cạnh, trái tim Lư Tú Nhi tự chủ được mà bồn chồn nhảy lên, nhanh hơn vận tốc bình thường gấp đôi.

Vừa đến Thượng Thực Cục, Dụ Nhân báo cáo rằng Hoàn quận vương lại tới. Thật là âm hồn không tan, Tô Thảng cũng không thể làm gì được người bằng hữu này, chỉ đành đến Hương Ảnh Cư chào hỏi hắn ta một tiếng.

“Hôm qua bị công chúa cuốn lấy, vẫn luôn không thể thoát thân được.” Hoàn Lãng Tình trưng ra khuôn mặt đau khổ, nhưng vừa nói đến Hạ Hầu Quỳnh lại tinh thần toả sáng. “Nhưng mà hôm nay Hạ Hầu điểm binh ở giáo trường công chúa cũng có đi xem, ít nhiều cũng nhờ hắn điệu hổ ly sơn, ta nói cố ý chạy đến tìm các người được. Không ngờ cả hai người đều không ở đây, nói xem, sao lại đến muộn như vậy?”

Hôm nay Lư Tú Nhi vui mừng hớn hở ra mặt, Hoàn Lãng Tình nghĩ, giống như vàng ngọc tỏa sáng lấp lánh.

Lư Tú Nhi nín cười, chỉ vào Tô Thảng: “Ngươi hỏi hắn đi.”

Tô Thảng đưa tay ra Lư Tú Nhi, dùng cánh tay kéo nàng vào trong lồng ngực dày rộng của mình: “Không thấy bây giờ chúng ta Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời tiêu sao? Ta đến Lư phủ thỉnh đại giá Tú Nhi, rồi mới đến đây không được hay sao?”

Lư Tú Nhi lập tức đẩy ra, mắng hắn một câu: “Đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hôm nay nếu người không nghĩ ra ba món thức ăn và rượu tiền tam, thì không được gọi ta là Tú Nhi nữa.”

Tô Thảng nhún vai với Hoàn Lãng Tình một cái: “Thấy không? Chúng ta rất bận. Xin lão huynh về cho chờ sau khi tiệc chúc thọ đã xong xuôi, chúng ta mới uống say mười ngày mười đêm cũng không thành vấn đề.”

Tô Thảng hạ lệnh đuổi khách? Hoàn Lãng Tình nheo mắt, thật là khó tin, lúc trước bất cứ lúc nào cũng có thể kéo tên rảnh rỗi này đi cưỡi ngựa xem hoa, ăn chơi đàn đúm khắp nơi, nhưng còn bây giờ thì hắn ta đã trọng sắc khinh bạn, cả ngày không nhìn thấy bóng dáng đâu. Xem ra hắn vẫn nên tổ chức một đội đá cầu giải sầu thôi, ít nhất có thể tìm một chút lạc thú trong thi đấu, nếu không cũng không thể mỗi ngày mỗi đi xem Tô Thảng trồng cây si cười ngây ngô với Lư Tú Nhi được.

Hoàn Lãng Tình không khỏi hối hận việc mình đã đề cử với Hoàng Thượng về Tô Thảng, tuy rằng vị này sẽ chữa khỏi tận nôn mửa cho tên kia, nhưng đồng thời cũng sẽ nhanh chóng gả hắn ta ra ngoài. Nam nhân hoa đã có chủ cũng giống hệt như nữ nhân, linh hồn sớm đã xuất khiếu, trong lòng có người, thì sẽ lơ là bằng hữu. Vốn dĩ chỉ muốn sắp đặt một trò hay mà xem, bây giờ thì tốt rồi, diễn rất đúng ý hắn, nhưng con hát cũng cùng người ta đi mất. Ôi, thất bại quá!

Nhìn Hoàn Lãng Tình ủ rũ cụp đuôi rời khỏi Hương Ảnh Cư, aha! Tô Thảng lại có thể đơn độc ở chung với Lư Tú Nhi. Hắn vội vàng viết chữ, ghi rằng “Bên trong đang thiết kế thực đơn, xin đừng quấy rầy”, dán ngay trước cửa.

Lư Tú Nhi nhìn vào, cảm thấy Hương Ảnh Cư bây giờ chẳng khác nào Hoằng Văn Quán, còn đang biên soạn đương triều quốc sử, khiến người ta phải hết sức kính nể. Nàng che miệng bật cười, cứ mặc kệ Tô Thảng bày trò, tóm lại, tâm trạng của nàng không xấu.

Mỗi lần ở bên cạnh tên tiểu tử thối này, chỉ cần hắn biết tiết chế khi mở miệng thì trên cơ bản sẽ cực kỳ vui vẻ.

Thời gian tiếp theo phải vắt hết đầu óc, moi hết trí não để bắt đầu lao động.

Thời gian một ngày, Tô Thảng và Lư Tú Nhi đã có thể nghĩ ra một nghìn ba trăm món ăn lớn nhỏ liệt kê ra giấy, rồi sau đó mới bắt đầu tuyển chọn. Hương Ảnh Cư dán giấy đầy phòng, giống như những con bướm tung bay trắng xóa một mảng, cũng giống như nhà ai đó đang làm pháp sự.

Lư Tú Nhi dựa theo các châu phủ mà sắp xếp món ăn, bỗng nhiên bất chợt nghĩ ra: “Tất cả các tiệc chúc thọ trước đây đều là dựa vào vị trí ngồi của các phẩm cấp quan viên mà sắp xếp, thức ăn cũng là mỗi bàn mỗi khác, ngươi nghĩ thử xem chúng ta có thể phân chia dựa vào quê quán của bọn họ có được không? Để cho tất cả mọi người đều có dịp dùng lại món ăn quê nhà, mang ý nghĩa khắp chốn mừng vui, cũng là một chuyện rất thú vị.”

Tô Thảng trầm ngâm: “Triều đình cấm kéo bè kết cánh, nhưng tiệc chúc thọ chính là quân dân cùng vui, để giúp cho bọn họ nhớ lại tình làng nghĩa xóm về lý cũng có thể thông qua. Ta sẽ trình với Hoàng Thượng trước, nếu ông ấy cho phép, chúng ta sẽ thực hiện theo phương án này.”

“Nhưng nếu dựa theo phân bổ địa lý, thì thức ăn trên mỗi bàn đều khác nhau, chẳng lẽ chúng ta phải nghĩ đến mấy chục sắc thái món ăn hay sao?” Lư Tú Nhi lại cảm thấy đau đầu.

“Không cần phải như vậy cần như thế, những người có cùng quê quán thì chỉ cần thay đổi một vài món là được, nhiều quá sẽ rất lỏng lẻo.” Tô Thảng cười nói, “Nàng tưởng những người kia ở nhà chưa từng ăn các món này hay sao? Có thể sắp xếp cho bọn họ ngồi chung một bàn tiệc đã là sự kinh ngạc bất ngờ, không cần phải biến yến hội thành tiệc quê nhà, như vậy sẽ làm mất ý nghĩa của tiệc chúc thọ.”

Lư Tú Nhi gật đầu, tin phục nói: “Đúng vậy, ngươi suy xét rất chu đáo, ta nghe theo ngươi.”

Người nói vô tâm, người nghe có ý, Tô Thảng nghe thấy những lời này của nàng trong lòng tràn đầy vui sướng. Nghĩ đến kinh nghiệm xử lý tiệc chúc thọ của Lư Tú Nhi không đủ, Tô Thảng lại nói: “Lần này phụ thân nàng có giúp nàng hay không? Từ trước đến nay vẫn luôn là ông ấy gánh vác thì chúc thọ cho nên hiểu rất rõ khẩu vị của Hoàng Thượng, giống như trong lòng bàn tay, nàng thỉnh giáo ông ấy một chút thì sẽ làm ít công to.”

Nói đến lão phụ thân, Lư Tú Nhi oán trách: “Ông ấy sao?! Nói là đã buông tay mặc kệ, rõ ràng sức khỏe không tốt, mà cứ thích suốt ngày đi xa vùng ngoại ô du ngoạn, nói chuyện vui đùa với đám hồ bằng cẩu hữu, chưa đến đêm khuya thì chưa về nhà. Ta thấy rõ ràng là ông ấy muốn hại chết ta.”

“Haha, đó chẳng qua là vì lão nhân gia ông ấy rất yên tâm có ta ở bên cạnh nàng. Có Tô Thảng ở đây, bách chiến bách thắng, mọi việc đều thuận lợi.”

Lư Tú Nhi cười lắc đầu: “Đầu voi đuôi chuột, phải làm ra thành tích mới là sự thật.”

Tô Thảng đột nhiên nghiêm mặt nói: “Nói đến phụ thân nàng, ta liền nhớ ra, nàng có thực đơn mà ông ấy đã làm trong tiệc chúc thọ những năm trước không? Lấy ra chúng ta cùng tham khảo một chút.”

Lư Tú Nhi lấy từ trên kệ sách xuống một quyển 《 Thực đơn từ cổ chí kim 》 đưa cho hắn. Tô Thảng mở ra, thấy phần trước liệt kê kỹ càng tỉ mỉ các món ngon lưu truyền trong lịch sử, phần sau còn là ghi chép về ẩm thực hàng ngày của hoàng đế đương triều cho đến bá tánh thường dân, bao gồm thực đơn của tất cả các loại yến hội mà Lư Tuấn đã thiết lập từ khi làm phụng ngự đến nay.

“Ồ, này quả thực là võ công bí tịch, có thể gọi là thiên thư đấy!” Tô Thảng yêu thích không buông tay, chỉ nội cái tên món ăn cũng đã khiến hắn thèm nhỏ dãi không thôi, càng không cần phải nói nếu những món ăn này được đôi bàn tay khéo léo của Lư Tú Nhi chế biến, mùi thơm nhất định là bay đến tận trời, vị ngon vô cùng.

“Sao, có ích lợi gì?” Lư Tú Nhi đã lật nát quyển bút ký này từ lâu, từ nhỏ thì nàng đã xem hết cũng không cảm thấy có gì mới lạ. “Ông ấy làm tới làm lui cũng chỉ là những món này, Hoàng Thượng đều đã ăn đến chán ngán. Giống như ngươi nói, chỉ cần giữ lại một vài chi tiết Hoàng Thượng đặc biệt yêu thích xem như là hoài niệm, còn lại vẫn phải nghĩ ra món mới.”

Tô Thảng dùng ngón tay cẩn thận điểm qua từng tên món, đối chiếu trước sau rồi dùng bút ghi lại. Lư Tú Nhi nghiêng đầu xem, hỏi: “Ngươi phát hiện được điều gì?”

“Mấy năm đầu khẩu vị của Hoàng Thượng rất nặng, cực kỳ có hứng thú đối với các món ăn có nhiều dầu mỡ mắm muối cay mặn, nàng xem trên cơ bản tất cả những món này đều là như vậy. Nhưng thời gian gần đây dường như đã trở nên thích các món ăn thanh đạm, đặc biệt là rất thích các món ngọt.”

“Đúng vậy. Tuy rằng Hoàng Thượng đã rất nhiều lần căn dặn Thượng Thực Cục phải đặt chủ đề dưỡng sinh lên trên, nhưng vẫn không nhịn được mà muốn phóng túng một chút trong tiệc chúc thọ.” Lư Tú Nhi bất đắc dĩ nhún vai. Thiên tử cũng là người, ngày thường phải nghiêm túc quản lý bản thân, tiệc chúc thọ Tất nhiên là muốn theo ý mình.

“Thức ăn và rượu mười tuần số lượng rất lớn, tuy Hoàng Thượng chỉ lướt qua một chút rồi thôi, nhưng một trăm món ăn thì cũng có tám chín phần chui vào bụng, cũng sẽ khiến cái lưỡi và dạ dày làm việc mệt mỏi.” Tô Thảng nhíu mày suy nghĩ rất dữ dội, sau đó lại lật xem bút ký của Lư Tuấn, cuối cùng vỗ đùi, chỉ vào một hàng chữ nhỏ nói: “Xem này, phụ thân nàng đã sớm có dự kiến, ông ấy nói: 《 Tố Vấn 》 viết ‘ ăn uống không kiểm soát sẽ khiến tì vị bị tổn thương ’, bây giờ kỳ trân dị phẩm nhiều không kể xiết, nếu như người nấu bếp chỉ chăm chăm vào một đường không biết thay đổi không nắm bắt được tình trạng của người ăn, thì chắc chắn sẽ gây ra chuyện lớn.”

Lư Tú Nhi gật đầu: “Phụ thân ta thường nói những người chế tạo ngự thiện cũng cần phải là thái y, phải có hiểu biết về các loại thảo dược. Thiết kế thực đơn Yến tiệc cũng như vậy trình tự các món ăn mang lên chín hay phụ cũng đều phải không có xung đột, hoặc có sự bổ sung cho nhau. Cho nên tiệc chúc thọ vẫn cần ngũ vị điều hòa, trước đậm sau nhạt, có điểm nhấn rõ ràng, ví dụ như 《 Luận Ngữ 》 đã nói, ăn thịt cho dù có nhiều cũng không thể vượt qua món chính.”

“Những món khẩu vị nặng có thể mang lên thứ sáu thứ bảy, để gia tăng cảm nhận cho mọi người.”

Hai người bàn bạc vô cùng vui vẻ, thắp đuốc trò chuyện bất tận, không hề biết trời đã về khuya. Cho đến khi canh giờ đã đến giờ Tý, Tô Thảng mới kinh ngạc phát hiện cửa cung đã đóng hắn không thể trở về được.

Hoàn cảnh bi thảm nhưng dường như là ông trời đã chiếu cố hắn, toàn bộ hoàng cung không có nơi nào khác có thể đi, hắn không thể không ngủ lại Hương Ảnh Cư.

Tuy rằng chia ra buồng trong buồng ngoài, nhưng dù sao cũng là ở chung một phòng cần phải có sự kiêng kỵ. Lư Tú Nhi nghĩ tới nghỉ lui vốn dự định sẽ thức trắng một đêm bàn bạc, Nhưng đêm hôm trước vì muốn hả giận đã làm bánh tô đường đến nửa đêm, đêm nay chỉ vừa mới bàn bạc được một chút thì đã không chịu nổi nữa. Tô Thảng xuất thân từ gia đình giàu có, lễ nghĩa liêm sỉ tất nhiên là có hiểu biết, không cần lo lắng hắn sẽ nửa đêm xông vào phòng trong, nhưng nghĩ đến ngủ cùng hắn ở chung một mái hiên, tâm trạng vẫn hết sức thấp thỏm.

Đúng lúc này, bụng Tô Thảng lại sôi lên ùng ục, Lư Tú Nhi có lý do chạy đến nhà bếp làm bữa ăn khuya cho hắn.

Không bao lâu, nàng có chút thất thần bưng lên một chén canh bách hợp hạt sen. Cũng không biết có phải Tô Thảng đã nếm được sự không chú tâm của nàng hay không, mà nhíu mày đưa một muỗng vào miệng, khó chịu như uống thuốc.

“Rõ ràng là ngươi không thích, chân mày nhăn như con giun, sao phải cố ăn làm gì?” Lư Tú Nhi ngạc nhiên hỏi. Chuyện này thật không phù hợp với tính cách của Tô đại thiếu gia.

Tô Thảng cười cười, cọ cọ mũi, liếc nhìn nàng một cái đầy ý tứ sâu sắc, rồi lại nuốt thêm một muỗng nữa.

“Thật là kỳ lạ, dường như thức ăn mà ta làm từ trước đến nay chưa từng thấy ngươi nôn ra…” Lư Tú Nhi ngẫm nghĩ thấy rằng từ trước đến nay cho dù mình làm bất cứ món gì, thích hay là không thích, hắn cũng miễn cưỡng nuốt xuống, không hề tỏ ra bất lịch sự.

“Thủ nghệ của nàng, người khác cầu mà không được, là chuyện rất đáng trân trọng ở kinh thành này, tất nhiên là ta không nỡ nôn ra rồi.”

“Bớt nịnh nọt đi, rõ ràng là ngươi lòng dạ bất chính!” Lư Tú Nhi hậm hực trả lời, “Không gặp loại người nếu vui thì ăn nhiều hai miếng như ngươi, ta cầu còn không được.”

“Thật sự là ta rất có thành ý thiết lập quan hệ với tài nấu nướng của nàng.” Tô Thảng mỉm cười, “Thêm một thời gian nữa, có nhắm mắt ta cũng sẽ nhận ra món nào là do đích thân nàng làm.”

Lư Tú Nhi giả vờ tức giận, trừng mắt nói: “Ngụ ý của ngươi chính là, nói ta nấu nướng không biết biến hóa, chỉ cần nếm thử là nhận ra ngay chứ gì?!”

Tô Thảng nghiền ngẫm nhìn ánh mắt có chút giận dữ mà trở nên xinh đẹp hơn của nàng, chỉ cười ha ha không nói. Lư Tú Nhi hiểu ý tưởng trong mắt hắn, ngượng ngùng cười, lập tức quay vào trong phòng nghỉ.

Rèm châu rơi xuống, thuý ngọc kêu leng keng rung động, phát ra một hồi tiếng lòng thanh thanh réo rắt, giống như những gì hai người muốn nói nhưng vẫn chưa nói được.

Sáng sớm hôm sau,

Lư Tú Nhi tỉnh dậy sau một giấc dài, nghĩ đến Tô Thảng còn đang ở phòng ngoài, trong lòng ẩn chứa đắn đo rất nhiều tâm sự. Chờ khi nàng có chút rối rắm vén rèm đi ra gian ngoài, thì lại không nhìn thấy thân ảnh Tô Thảng đâu.

Chăn đệm trên giường đã được gắp lại chỉnh tề, Lư Tú Nhi nghĩ thầm, Tô đại thiếu gia thật là hiếm khi cần mẫn như vậy.

Nàng thoáng có chút thất vọng, lại đi đến bên ngoài Hương Ảnh Cư, thấy cách đó không xa có một bóng người đứng lặng, chính là Tô Thảng. Hắn đứng thẳng thắp xuất thần giữa vườn hoa, Lư Tú Nhi nhìn thấy hắn đang nhíu mày dường như có điều phiền muộn, bộ dạng giống như đang hoang mang trong lòng. Chẳng lẽ mới sáng sớm hắn đã buồn phiền vì chuyện tiền chúc thọ sao? Thật là chuyên nghiệp.

Lư Tú Nhi vui vẻ đi tới phía trước. Tô Thảng hoảng hốt, thu hồi vẻ buồn bực, cười hì hì nói: “Chào buổi sáng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play