Phần 12:

Ta nghe nói Bùi Thanh đã sớm chuẩn bị đạo chỉ.

Sau khi hắn bỏ mình, lập dòng thứ tông thất lên ngôi. Hoàng hậu là Mạnh Dịch Nhi sẽ thành Thái Hậu, thiên hạ phụng chỉ.

Hắn si tình như vậy, si tỉnh đến mức khiến ta buồn nôn. Ta chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống hậu cung này.

Ta đi bên ngoài cung thật lâu.

Lại là một ngày nắng. Ta nhớ hôm đó, ta và Bùi Thanh vừa được ban hôn ước. Chúng ta đang đi ra cửa ngoại ô để đi chơi Tiết Thanh Minh.

Đến bên bờ, hai người chúng ta sóng vai bên nhau, lặng lẽ ngồi xuống. Bùi Thanh lúc ấy đang nói tới câu chuyện về "Thế giới của hắn".

Đó là nơi không có hoàng đế, không có quy định thấy người chức cao thì quỳ xuống, nam không thể có nhiều thiếp, nữ có thể nắm quyền hành.

Ta cười lắc đầu, nhìn quyền kinh ý thượng đầu trong tay:

"Làm sao có chuyện đó?"

Bùi Thanh bĩu môi, đoạt cuốn 《 chín chương toán học 》trong tay ta:

"Có thật mà."

"Đúng, đúng, có thật."

Ta nhìn hắn cười,

"Vậy còn ngươi, trong thế giới đó, ngươi làm gì?"

Bùi Thanh híp mắt hồi tưởng, thật giống như vì đã quá lâu nên chẳng nhớ rõ. Hắn cơ hồ cố gắng kể lại câu chuyện hoàn chỉnh:

"Ta là người đầu tư như thương nhân ở đây nhưng ở thế giới đó người ta gọi là doanh nhân. Trong tay ta có rất nhiều tiền, là người đàn ông đẹp trai, giàu có trong vòng."

"Ta đầu tư rất nhiều, có một ngày, ánh trăng sáng tìm ta. Nàng nói rằng nàng đang viết tiểu thuyết, tên là 《 Thanh sương 》. Cuốn tiểu thuyết đó chẳng ý nghĩa lắm. Cuốn đó nói về một hoàng đế cùng công chúa mất nước vừa yêu nhau, vừa ngược nhau. Công chúa đến từ ngàn năm sau, tư tưởng tiến bộ khiến hoàng đế chung tình với nàng. Đồng thời, bên trong đó còn có ác độc nữ phụ."

Hắn liếc mắt nhìn biểu tình ta rồi đột nhiên cười,

"Nói đến mới thực trùng hợp, nữ hai đó cùng tên với ngươi, kêu Mạnh Dịch Nhi. Nàng là nữ nhi cả một tướng quân, yêu thích đàn tỳ bà, là người có chức vị cao nhưng đối đầu với công chúa kia ở khắp mọi nơi."

Ta trợn mắt:

"Nàng ấy yêu thích đàn tỳ bà?"

Ta nghĩ đến lúc trước khi cùng Bùi Thanh định ra hôn ước, hắn vì muốn làm ta vui, dẫn ta đi ra ngoài cốc. Ta chưa bao giờ nghe "Vi phân" dùng để tính toán.

Ta yêu cầu hắn dạy ta nhưng hắn đùa bỡn ta, nói chỉ dạy thê tử sau này của mình.

Cũng là về sau, Bùi Thanh nghe không hiểu tỳ bà, nói đây là âm thanh ma mị, ta nghe thấy thì không chơi nó nữa.

Bùi Thanh gật đầu, vừa giãn chân mày xong lại nhăn:

"Trong tiểu thuyết, ta không thích nhân vật Mạnh Dịch Nhi vì nhân vật đó không thú vị. Ta thật muốn mời tác giả đổi lại cốt truyện.

Nhưng nàng ấy lại nói, đó chỉ là một nhân vật phụ, không quan trọng nên không cần phải hao tâm tốn sức để đổi."

"Ngay khi cả hai chúng ta đang tranh chấp, hội trường bất ngờ xảy ra tai nạn xe cộ nên ta đã nhanh chóng mất đi ý thức."

Bùi Thanh thật giống như đang nói chuyện mình từng gặp vậy, ta lại nghe chẳng hiểu gì.

Ta hỏi:

"Sau đó thì sao?"

Sắc mặt Bùi Thanh nghiêm trọng, chân mày híp lại:

"Sau đó, có một hệ thống nói cho ta rằng, ta sẽ xuyên không đến bên trong cuốn 《 thanh sương 》. Ta chỉ có thể làm nhiệm vụ mới có thể đưa nàng ấy trở lại thế giới kia. Khi mở mắt, ta thấy mình đang là một đứa con nít còn khóc oa oa."

Cái gì là hệ thống, cái gì là xuyên không? Có nhiều từ ngữ ta chưa bao giờ nghe đến, sau đó, ta tò mò:

"Làm nhiệm vụ gì vậy?"

Hắn nhìn ta thật lâu, không nói gì.

Hồi lâu, hắn ôm ta vào trong ngực, giống như chất chứa bao tình cảm, hắn nói:

"Dịch Nhi, nàng biết không, ta tới đây chỉ vì nàng."

Lúc đó, ta tưởng đây là một lời tỏ tình. ( dùng "Tỏ tình" ở đây không hợp lí lắm nhưng mà t vẫn chưa thấy từ nào thích hợp hơn nên t để tạm.)

Ta không nghĩ tới, đó chính là vạn kiếp bất phục.

Thì ra từ ban đầu, kết cục của chúng ta đã được định sẵn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play