Nhiều năm sau, Lương Thừa An nhớ lại ngày này, không khỏi nghĩ, nếu như lúc đó mình bắt chước quân tử giữ phép lịch sự, cự tuyệt yêu cầu của Giang Kiều thì mọi chuyện sẽ phát triển như thế nào.
Anh nghĩ không ra, bởi vì xưa nay anh không phải là quân tử.
Sau khi Giang Kiều nói xong, Lương Thừa An cho dù bình tĩnh đến đâu, cũng không tránh khỏi sửng sốt.
Anh từng nghe một vài tuyên bố về quan hệ lung tung trong giới múa ba lê, ví dụ như vũ công ba lê để tránh cho thân thể sau khi lên sân khấu bị cứng đờ căng chặt, ảnh hưởng đến hiệu quả biểu diễn, giữa các bạn diễn có thể giải quyết cho nhau trước khi lên sân khấu. Việc giải quyết này bao gồm nhưng không giới hạn ở phương diện "sex".
Lương Thừa An không biết gì về giới ba lê, trước đây anh cũng không có hứng thú nghiên cứu xem tuyên bố này là đúng hay sai .
Nếu như hôm nay người đưa ra yêu cầu này với anh là một sinh viên khác của khoa múa ba lê, hoặc giả là bất kỳ người nào khác, thì anh đều sẽ không cảm thấy kỳ lạ, nhưng người trước mặt chính là Giang Kiều, là Giang Kiều con cưng của trời nổi danh trong trường.
Anh và Giang Kiều thực ra cũng không tính là quen biết, những hiểu biết về Giang Kiều phần lớn đến từ những nhận xét của người khác, ví dụ như "thanh lãnh", rồi ví dụ như "lạnh nhạt", đúng như danh hiệu "đoá hoa cao lãnh" của cậu.
Trong ấn tượng của anh đối với Giang Kiều, Giang Kiều hẳn là một người có "cảm giác ranh giới" rất mạnh mẽ, trực giác khiến anh cảm thấy Giang Kiều không phải là loại người sẽ đưa ra lời "mời gọi" với người lạ.
Điều này khiến anh vô cùng ngạc nhiên, cũng khiến anh cảm thấy mới lạ.
Lương Thừa An dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Giang Kiều, như muốn xác nhận câu nói này của cậu có đáng tin hay không, anh phát hiện ánh mắt Giang Kiều rất thản nhiên, không có một chút ý đùa giỡn nào.
Giang Kiều thậm chí còn lên tiếng thúc giục một lần: "Câu trả lời của anh thế nào?"
Lại còn khá cấp bách.
Lương Thừa An không khỏi mỉm cười, rất có hứng thú nhìn cậu: "Giúp thế nào?"
Trong quá trình hai người nhìn nhau, Giang Kiều ngoài mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế ngay cả ngón chân cũng căng cứng hết rồi, nghe được câu hỏi không giống từ chối của Lương Thừa An, sợi dây tâm lý đang căng thẳng mới bất giác thả lỏng ra, ngay lập tức lại căng chặt, chặt chẽ, loại cảm giác này vừa vi diệu vừa xa lạ.
Cậu không rõ mình hy vọng đối phương từ chối hơn, hay là hy vọng đối phương chấp nhận hơn, chỉ có thể cố gắng tránh bộc lộ sự căng thẳng trong lòng mình, tranh thủ nắm được quyền chủ động nhiều hơn trong một ván cờ của sự ngẫu hứng.
Ánh mắt cậu liếc qua điếu thuốc trên đầu ngón tay của Lương Thừa An, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh hút thuốc à?"
"Không có." Lương Thừa An nhìn thấy sự mâu thuẫn trong mắt cậu, mỉm cười giải thích: "Thực sự không có, còn chưa kịp châm thuốc thì cậu đã đến đây."
Anh vừa nói vừa ném điếu thuốc trong tay vào thùng rác nhỏ gần đó, hỏi: "Tôi có thể hỏi một chút, tại sao tìm tôi không?"
Tại sao tìm anh ta ư?
Giang Kiều cau mày, không biết nên giải thích thế nào về sự ngẫu hứng của mình, cũng không có ý định thảo luận với anh ta về vấn đề này, ban đầu chính là tình cảm thôi thúc mà phát triển ngẫu nhiên, nếu đối phương đã không thể thoải mái đồng ý, thì cậu cũng không muốn dây dưa thêm nữa.
Liền lập tức giải quyết nhanh chóng dứt khoát, nói: "Nếu anh không muốn thì bỏ đi, việc này cứ coi như chưa từng xảy ra, tạm biệt."
Lương Thừa An: "Hả?"
Giang Kiều nói xong cũng không quan tâm anh có phản ứng gì, xoay người rời đi, bước chân so với lúc tới còn muốn nhanh hơn.
Khi cậu kéo mở cánh cửa an toàn định đi ra, thì một cánh tay đột nhiên vòng qua bên hông, vững vàng đè lại cánh cửa mà cậu vừa kéo ra một khe hở, cương quyết đóng cánh cửa trở lại.
Đèn cảm biến vốn đã tối xuống vì việc này lại sáng lên.
Giọng nói mang theo ý cười của Lương Thừa An từ trên đỉnh đầu truyền đến: "Tại sao cậu nóng tính như thế chứ? Tôi cũng không nói là sẽ không giúp, hôm qua không phải tôi đã chủ động muốn giúp cậu đó sao?"
Chuyện anh nói đến là chuyện thanh toán ở siêu thị, anh chủ động đề nghị giúp đỡ, nhưng Giang Kiều không cảm kích.
Không ai ngờ rằng đến lần này đổi thành Giang Kiều cầu cứu anh, sự tình phát triển luôn khiến người ta ngoài ý muốn như vậy.
Hai người dựa vào rất gần, Lương Thừa An ở phía sau gần như ôm cả người Giang Kiều vào trong lòng, tay anh chống lên cửa nhẹ nhàng móc một cái, khóa cửa an toàn phát ra một tiếng "tách"
Âm thanh rất nhẹ, nhưng rơi vào tai Giang Kiều còn lớn hơn cả tiếng vỗ tay ở hội trường bên ngoài, giống như tiếng dùi trống đánh vào tim cậu phát ra.
Vừa rồi cậu gấp gáp đi ra, không mang áo khoác, trên người chỉ mặc một chiếc áo biểu diễn mỏng manh, lúc này Lương Thừa An dán sát quá mức, gần đến mức nhiệt độ cơ thể của hai người như thể sinh ra cộng hưởng, điều này khiến ngón tay cậu đang cầm tay nắm của cánh cửa an toàn trong nháy mắt siết lại, có chút lúng túng.
Không phải cậu chưa bao giờ dán sát vào người khác như vậy, trái lại khi cậu hợp tác với bạn diễn thì cơ thể còn thân mật hơn.
Nhưng chuyện đó không giống.
Tính xâm lược của Lương Thừa An lúc này quá mạnh mẽ, giống như một con thú hoang xé bỏ lớp ngụy trang lịch sự, không cho phép con mồi bỏ đi giữa chừng sau khi khơi dậy hứng thú của mình.
Anh vòng tay qua hông Giang Kiều, lòng bàn tay đặt lên vòng eo dẻo dai của cậu, thấp giọng hỏi: "Muốn tôi giúp cậu cái gì? Tôi rất vui lòng."
Hơi ấm trong lòng bàn tay xuyên qua lớp áo mỏng truyền đến làn da, Giang Kiều bị động tác của anh làm cho vùng eo tê rần, dường như có một dòng điện nhỏ chạy qua, không đau nhưng mang theo cảm giác tê ngứa, một trải nghiệm mới lạ trước đây chưa từng có.
Cậu có thể cảm nhận được cánh tay đang đặt ngang eo mình tràn đầy sức mạnh, cũng có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ truyền tới do áp vào lưng mình của Lương Thừa An.
"Hôn nhau."
Trong thời gian đèn cảm biến tắt đi, Giang Kiều nghe thấy giọng nói của mình rõ ràng và kiên định: "Lương Thừa An, tôi muốn hôn nhau với anh."
"Hân hạnh."
Lương Thừa An không chần chờ nữa, vươn tay xoay người Giang Kiều lại, trong bóng tối cúi đầu chuẩn xác không sai lệch hôn cậu.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Giang Kiều, môi của Lương Thừa An có chút nóng bỏng, nụ hôn của anh không giống như con người trông có vẻ nho nhã lễ độ của anh, có một loại cảm giác cương quyết, không cho phép cự tuyệt.
Lúc đầu Giang Kiều không quen với cảm giác bị công thành đoạt đất như thế này, nhưng càng bởi vì đây là một trải nghiệm không thể diễn tả, Dopamine, với vai trò là chất dẫn truyền thần kinh, điều chỉnh các chức năng sinh lý khác nhau của hệ thần kinh trung ương, đã phát huy đến cực điểm vào lúc này.
Cậu thậm chí còn đuổi theo Lương Thừa An một cách vô thức, tự biết cách dùng đầu lưỡi thăm dò mà không cần ai dạy.
Phát hiện được phản ứng đáp lại của cậu, Lương Thừa An đầu tiên hơi dừng lại một chút, rồi ngay lập tức ra tay càng dữ dội hơn.
Anh đặt một tay lên sau đầu Giang Kiều, để ngăn cậu đập vào cánh cửa, tay kia đè vào lưng Giang Kiều, ép cậu dán sát vào mình hơn.
Hàm dưới của Giang Kiều bị buộc phải ngửa lên, âm thanh nho nhỏ giữa cánh môi còn chưa kịp phát ra đã bị đối phương nuốt mất, trên lưng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, không cảm thấy lạnh, trái lại cảm thấy nhiệt độ cơ thể nóng cực kỳ.
Bên kia cánh cửa an toàn là hậu trường và khán phòng ồn ào đông đúc, đèn cảm biến bật rồi lại tắt, cầu thang mờ ảo như một không gian khác, không có âm thanh nào khác ngoại trừ hơi thở quấn quýt của hai người.
Dường như đã trôi qua rất lâu, nhưng lại giống như chỉ một lát mà thôi.
Áo khoác của Lương Thừa An bị túm lấy tạo thành những vết nhăn mờ nhạt.
Anh hơi kéo giãn khoảng cách giữa hai người, một tay đỡ lấy gáy Giang Kiều, trầm giọng hỏi: "Như vậy thế nào, đã đủ mềm chưa?"
"......" Giang Kiều thở hổn hển, lý trí từ từ quay trở lại.
Cậu bình ổn lại hơi thở của mình một chút, rồi mới nói: "Đủ rồi, đừng làm hỏng lớp trang điểm của tôi."
Lương Thừa An: "......" Anh thề là đã nghe được sự ghét bỏ trong giọng điệu của Giang Kiều.
Giang Kiều nói xong đẩy Lương Thừa An vẫn đang ôm mình ra, ngữ khí lạnh lùng bình tĩnh nói với Lương Thừa An: "Cám ơn anh, tôi phải quay về chuẩn bị."
Một giây trước hai người còn hôn nhau thân mật khắng khít, giây tiếp theo Giang Kiều lại trở về dáng vẻ lãnh đạm xa cách thường ngày, tốc độ thay đổi nhanh đến mức khiến Lương Thừa An nhướng mày: "Chỉ vậy?"
"Không thì sao?" Giang Kiều khó hiểu nhìn anh, "Tất cả đều là người trưởng thành, anh lại chẳng thiệt thòi gì."
Khi cậu nói điều này một cách đầy lý lẽ, Lương Thừa An nghe vào tai thậm chí còn cảm thấy có chút tự tin hùng hồn.
Người trưởng thành.
Lương Thừa An cẩn thận nhấm nháp cụm từ này một chút, từ những thông tin anh nghe được, nếu như nhớ không nhầm, Giang Kiều được tuyển thẳng vào khoa múa ba lê của Thanh Đại khi cậu là học sinh lớp 11, năm nay cậu vừa tròn mười tám tuổi.
Câu nói "Tất cả đều là người trưởng thành" kia của cậu nghe còn có chút đáng yêu.
Giống như đột nhiên phát hiện ra một khía cạnh khác không ai biết của Giang Kiều, Lương Thừa An thú vị mỉm cười, nói: "Cậu nói đúng, người trưởng thành mà."
Anh bước tới mở chốt cửa vừa khóa lúc nãy, chủ động giúp Giang Kiều mở cánh cửa an toàn: "Biểu diễn thuận lợi."
"Cám ơn." Giang Kiều nói với anh, câu "Cám ơn" này cũng không biết là cảm ơn câu nói vừa rồi của anh, hay là cảm ơn sự giúp đỡ lúc nãy của anh, tóm lại là cậu đã cảm ơn rồi, không ai nợ ai cái gì cả.
Hai người một trước một sau rời khỏi khu vực cầu thang.
Lương Thừa An quay lại chỗ của mình ngồi xuống, Chu Văn Ngang bên cạnh hỏi anh đi làm chuyện gì, tại sao ra ngoài lâu như vậy.
Lương Thừa An tựa lưng vào ghế, giọng điệu thoải mái nói: "Nhiệt tình đi giúp đỡ người khác."
"Đêm khuya đi làm việc thiện? Cậu bận rộn quá nha người anh em!" Chu Văn Ngang không hề nghi ngờ anh, "Tôi nói cho cậu biết, cậu vừa mới bỏ lỡ rất nhiều tiết mục đặc sắc đấy."
Lương Thừa An không quan tâm lắm nói: "Không bỏ lỡ tiết mục đặc sắc nhất là được."
Bạn cùng lớp ở bên cạnh nghe thấy bọn họ nói chuyện, cũng thò đầu qua nói: "Tôi nói cho các cậu biết, nghe nói các tiết mục càng về sau càng đặc sắc. Giang Kiều cậu biết mà phải không? Cậu đã xem video diễn tập trên diễn đàn chưa? Tôi chỉ đợi xem tiết mục áp chót của cậu ấy thôi đó!"
"Ừ, xem rồi." Lương Thừa An nghĩ đến câu nói "Tất cả đều là người trưởng thành" mới hồi nãy của Giang Kiều, không khỏi bật cười một tiếng, "Đúng là lợi hại".
"Ồ?" Chu Văn Ngang từ tiếng cười ngắn ngủi này nhận ra tâm tình của anh rất tốt, "Vừa rồi xảy ra chuyện gì phải không? Cậu hình như rất vui vẻ nha!"
"Gặp được một con thiên nga nhỏ đáng yêu." Lương Thừa An nói nửa đùa nửa thật, "Thân mật nhưng lãnh đạm, khiến người ta khó nắm bắt."
"Thiên nga á?" Chu Văn Ngang sửng sốt, "Đêm khuya cậu chạy ra hồ Thiên Nga xem thiên nga hả?"
Có một cái hồ tên là hồ Thiên Nga ở khu tây Đại học Thanh Đại, trong đó nuôi vài con thiên nga, cũng là một trong những danh lam thắng cảnh nổi tiếng của trường, nhưng hội trường nằm ở khu đông, hai nơi cách nhau khá xa.
Lương Thừa An cũng không giải thích: "Không đi, đúng lúc gặp phải một con đi lạc."
"Cậu còn thích thiên nga nữa hả? Tại sao trước đây không nghe cậu nói?" Chu Văn Ngang cảm thấy kỳ lạ hỏi.
"Trước đây không tiếp xúc, xem biểu diễn đi." Lương Thừa An dăm ba câu kết thúc chủ đề, cũng không sẵn lòng chia sẻ trải nghiệm vừa rồi với người khác cho lắm.
Anh đang nghĩ xem tỷ lệ thành công sẽ là bao nhiêu nếu anh yêu cầu Giang Kiều thêm bạn bè WeChat, ngay lập tức tự mình nghĩ ra đáp án từ thái độ vừa rồi của Giang Kiều, đó chính là tỷ lệ thành công bằng không.
Lương Thừa An không nghĩ đến có một ngày còn có người ghét bỏ mình, cố tình anh lại cảm thấy khá thú vị.
Cũng không khỏi càng thêm mong chờ tiết mục biểu diễn sắp tới của Giang Kiều.
Buổi biểu diễn lần này có tổng cộng mười lăm tiết mục, thời lượng của cả buổi biểu diễn được ấn định là ba tiếng, khi các tiết mục lần lượt kết thúc, thời gian từng chút từng chút trôi qua, sự nhiệt tình của mọi người không những không giảm đi, ngược lại càng lúc càng dâng cao, suy cho cùng tiết mục càng về sau càng đặc sắc.
Tiết mục thứ mười ba kết thúc, người dẫn chương trình bước lên sân khấu, sau phần giới thiệu ngắn gọn, anh ta cao giọng nói: "... Tiếp theo chúng ta hãy cùng thưởng thức màn múa đơn do Giang Kiều của Học viện múa, khoa múa ba lê mang đến —— tiết mục《Thiên nga》!"
Khoảnh khắc người dẫn chương trình vừa dứt lời, nhịp tim của Lương Thừa An đột nhiên đập mạnh một nhịp, ánh mắt dán chặt vào sân khấu.
Toàn bộ khán phòng cực kỳ yên tĩnh, tiếng nhạc vang lên, ánh đèn như ánh trăng trong vắt sáng ngời, sân khấu giống như được phủ một lớp lụa bạc mong manh.
Một bóng người màu trắng xuất hiện từ sau tấm rèm, nhảy vào mảnh trăng sáng đó với một cú bật nhảy lên không nhẹ nhàng và xuất sắc.
-------------------
Lương Thừa An: cậu nói tôi không bị thiệt, tôi không phục.
Giang Kiều:? ?