Hai mắt Liễu Quế Lan sáng ngời, vội vàng cười gật đầu: "Nhất định, nhất định là lời chúc phúc.

Nụ cười trên khóe miệng lão thái bà càng sâu, thậm chí trong lòng cũng hân hoan mong chờ.

Chỉ cần công tử ca này có lòng với tôn nữ của bà, chuyện còn lại cũng không có gì khó cả, đến lúc đó hết thảy đều sẽ nước chảy thành sông!

Càng nghĩ, trong lòng bà lại càng vui vẻ không thôi, thậm chí còn hơi chờ không được.

"Mau, chúng ta mau vào phòng ngồi."

Cố Thiên Nhai cười gật đầu, cũng không nói gì nữa.

Quý Hiểu Hà vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Thiên Nhai.

Phượng Chỉ Thu nhíu mày, không vui, hắn ta lạnh lùng nhìn Quý Hiểu Hà: "Nàng nhìn chằm chằm hắn làm gì."

Lúc này Quý Hiểu Hà mới giật mình lấy lại tinh thần, ánh mắt cũng hơi né tránh: "Không có gì."

Sự tức giận trong mắt Phượng Chỉ Thu không giảm mà còn tăng lên, nhìn Quý Hiểu Hà muốn đi vào, hắn ta túm lấy tay Quý Hiểu Hà: "Không có gì?! Không có gì mà nhìn chằm chằm người ta như vậy? Quý Hiểu Hà, có phải nàng thấy người ta tuấn tú, nên nổi lên tâm tư lệch lạc gì rồi phải không?!"

Trong lời nói tất cả đều là sự bất mãn, tâm tình của Phượng Chỉ Thu xưa nay không dễ bị ảnh hưởng hôm nay cũng thật sự mất hứng.

Thậm chí đôi mắt kia cũng trở nên hơi lạnh lùng.

Quý Hiểu Hà biến sắc, hất tay Phượng Chỉ Thu ra: "Chàng đứng đây nói bậy bạ cái gì, ta cũng đã gả cho chàng, còn có tâm tư lệch lạc gì nữa?"

Trong lời nói đều thể hiện sự không vui, tâm tình của Phượng Chỉ Thu lúc này mới hơi thả lỏng, chẳng qua vẫn hơi ngờ vực hỏi: "Thật?"

Quý Hiểu Hà hừ lạnh: "Ta không rảnh nói nhảm với chàng, còn không mau đi vào, lề mề một lát nữa người ta ăn hết mất."

Nói xong, Quý Hiểu Hà cũng mặc kệ Phượng Chỉ Thu, nhấc chân đi vào bên trong, Phượng Chỉ Thu thấy nương tử mình hình như thật sự không có tâm tư gì khác, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa ngửi thấy mùi thức ăn bay ra, hắn ta cũng không để chuyện này trong lòng nữa, vội vàng đi theo vào.

Liễu Quế Lan ngồi cạnh Cố Thiên Nhai, quay sang nhìn hắn ta, cả khuôn mặt đều là vẻ tươi cười từ ái, giống như người lão thái bà đang nhìn, là cháu ruột của mình vậy.

"Cố công tử, sau này nơi này cũng là nhà của ngài, ngài tuyệt đối không nên quá câu nệ, hết thảy cứ tùy ý là được."

Đôi môi Cố Thiên Nhai khẽ nhếch lên, cả người đều rất tự nhiên.

Chỉ là ánh mắt Túc Tử Thần đột nhiên lại lạnh xuống.

"Nhà của hắn?"

Liễu Quế Lan vốn không để ý Túc Tử Thần, càng không muốn hắn nói chuyện, lúc này cũng không cho hắn sắc mặt tốt gì: "Không sai, đây chính là nhà của hắn! Còn ngươi, nhanh một chút cút ra ngoài cho ta! Phượng Chỉ U nhà ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, mới có thể bị ngươi lừa, ngươi đừng tưởng rằng ở cái tuổi này của ta thì không thể làm gì ngươi."

Khí tức Túc Tử Thần lại lạnh thêm vài phần, thấy Phượng Chỉ U đã bắt đầu bưng thức ăn, hắn dứt khoát đứng lên ngăn Phượng Chỉ U lại, hắn nhìn Phượng Chỉ U, khóe miệng bỗng mang theo chút ý cười dịu dàng.

Vẻ mặt Phượng Chỉ U khó hiểu: "Ngươi...?"

Túc Tử Thần thả cái chén trong tay nàng xuống bàn: "Trong này ồn ào quá, U nhi, nàng nói chúng ta nên ra ngoài đi dạo một chút, hay là đuổi đi thứ ồn ào này đi?"

Giọng hắn rất tùy ý, bộ dạng còn rất ra dáng chủ nhà, Phượng Chỉ U nhất thời cảm thấy hơi buồn cười, thật không ngờ hắn cũng có thể nói ra lời như vậy.

Liễu Quế Lan vốn còn muốn chọc tức Túc Tử Thần, một nam nhân bình thường, với việc nữ nhân của mình bị nam nhân khác nhớ thương, sẽ chỉ có hai loại khả năng, hoặc là vứt nữ nhân kia đi, hoặc là đấu với nam nhân kia một trận.

Mà suy nghĩ trong lòng Liễu Quế Lan chính là Cố Thiên Nhai là người vừa nhìn đã biết không phải là nhân vật đơn giản, còn Túc Tử Thần này chẳng qua chỉ là một hán tử sống trong núi, căn bản không có thế lực gì, tự biết đấu không lại, hẳn là sẽ tự chủ động rời đi, bà cũng không khiến người ta tức giận bỏ đi.

Nhưng không ngờ......

Hắn không những không tức giận bỏ đi, ngược lại còn bày ra cái dáng vẻ này, lão thái bà nhất thời hai mắt trợn tròn, thiếu chút nữa tức xỉu đi, không chút nghĩ ngợi đã cao giọng nói: "Có đi cũng là ngươi đi! Đưa theo tôn nữ ta làm gì, ta nói cho người biết, ta không cho phép hai ngươi ở cùng một chỗ, nhân lúc hôn sự này còn chưa có gì, các ngươi cũng không cần đến hưu thư gì đó, tên hoang dã nhà ngươi sớm cút khỏi đây cho ta, nếu không ta sẽ báo quan ngươi cưỡng đoạt dân nữ!"

Lời nói ra đều là sự tức giận và lo lắng, Liễu Quế Lan sợ Túc Tử Thần lừa tôn nữ ruột của mình đi, chẳng qua dáng vẻ của lão thái bà quá mức ngang ngược, làm cho những người trong phòng, bao gồm Cố Thiên Nhai cũng hơi nhíu mày.

Một lúc sau, Cố Thiên Nhai khẽ nhếch khóe miệng, ánh mắt như có như không liếc về phía Túc Tử Thần, nhiều ngày không gặp, tính tình của hắn, thật đúng là đã thay đổi không ít.

Là thật sự đã thu liễm, hay là vì mất trí nhớ? Hay là vì nữ nhân này?

Chẳng qua còn không đợi hắn ta nghĩ nhiều, đã nghe thấy tiếng vỗ bàn đầy tức giận của Liễu Quế Lan: "Ta nói với ngươi đó, ngươi điếc sao! Không biết cút đi sao! Tôn nữ của ta sẽ không gả cho một kẻ vừa ngu ngốc vừa hoang dã như ngươi đâu! Mau cút!"

Nói xong, Liễu Quế Lan vẫn cảm thấy không hả giận, cầm lấy chiếc đũa trên bàn, ném mạnh về phía Túc Tử Thần.

Túc Tử Thần nhanh tay bắt được, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, khí tức lạnh lẽo phóng ra bắn thẳng vào trên người Liễu Quế Lan, nhất thời làm cho sắc mặt Liễu Quế Lan cũng biến đổi theo, thậm chí thân thể cũng nhịn không được run rẩy một chút.

Nhưng thấy Cố Thiên Nhai còn ở bên cạnh, cả người đều nói không tự nhiên, lão thái bà không dám biểu hiện sợ hãi quá mức, sợ Cố Thiên Nhai khinh thường, càng sợ Cố Thiên Nhai từ bỏ Phượng Chỉ U.

Đến lúc đó, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?

Nhưng mà...... Lão thái bà luôn e ngại Cố Thiên Nhai, lại không biết Túc Tử Thần cũng không phải loại người lương thiện gì.

Sau đó, chỉ nghe thấy giọng lạnh như băng của hắn truyền tới: "Ta không so đo với bà, là vì bà là tổ mẫu của U nhi, không muốn U nhi khó xử mà thôi, nhưng nếu bà vẫn cứ không biết điều, hùng hổ dọa người như thế..."

Nói tới đây, hắn cố ý dừng lại một chút, chẳng qua bàn tay cầm đũa lại hơi nâng lên, chỉ nghe "rắc" một tiếng, đũa trong nháy mắt gãy thành hai nửa!

Tiếng gãy kia giòn vang lại rất mạnh mẽ, khắc sâu vào tận xương Liễu Quế Lan, sau đó Túc Tử Thần lại gằn từng chữ nói:

"Giống như chiếc đũa này, đừng trách hạ thủ của ta vô tình."

Bị khí thế mãnh liệt kía đánh tới, sắc mặt Liễu Quế Lan lập tức trắng bệch, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.

Lão thái bà dường như thấy được sát ý trong mắt Túc Tử Thần, Liễu Quế Lan sợ tới mức ngay cả một chữ cũng không nói ra lời.

Tất cả khí thế ương ngạnh vừa nãy của lão thái bà, bây giờ đã hoàn toàn tan thành mây khói......

Cho dù lão thái bà biết bên cạnh còn có một Cố công tử, nhưng bà cũng không dám lên tiếng nữa, rõ ràng chỉ bẻ gãy một chiếc đũa, lại có thể phóng ra sát khí sắc bén như vậy, toàn bộ người trong phòng đều cảm nhận được.

Ngay cả các huynh tẩu Phượng Chỉ U cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chưa bao giờ nghĩ tới người từ trước đến nay không thích nói chuyện, lạnh lùng như Túc Tử Thần, một khi tức giận lại phóng ra sát ý mãnh liệt như vậy.

Phượng Chỉ U thoáng sửng sốt, chẳng qua vẫn không lên tiếng, như vậy cũng tốt, để cho Liễu Quế Lan biết sợ một chút, nếu không, thật cho lão thái bà sẽ thật sự cho rằng bọn họ dễ bị bắt nạt?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play