Phượng Chỉ U thấy thế, trong lòng lại có thêm một tia hy vọng.

Không chờ đợi vô ích, sau hai canh giờ, đã đến lượt Phượng Chỉ U rồi.

Liếc mắt nhìn vào trong sân viện, một con đường nhỏ bằng đá cuội ở chính giữa chạy thẳng vào đại sảnh, cửa đại sảnh là sáu cánh cửa gỗ thơm, hai cánh ở giữa thoáng mở ra, trên cánh cửa sổ gỗ có hoa mẫu đơn ở hành lang bên cạnh mở rộng ra hai bên, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, hoa cỏ trong sân tranh nhau khoe sắc, mặt tường tuy rằng có hơi cổ xưa, nhưng là từ gạch tường màu tối nổi bật, vẫn lộ ra vẻ cao quý xa hoa, mái hiên và mái nhà tương đối lớn, đây cũng là kiểu dáng phòng ốc thịnh hành mấy năm nay. Trong lòng Phượng Chỉ U cảm thán, chờ mình có tiền nhất định cũng phải xây một tòa trạch viện như vậy.

Nhưng mà nàng vừa mới đi vào viện đã bị một nha hoàn ngăn lại: "Một nữ tử chạy đến phủ Trương gia chúng ta xem náo nhiệt cái gì, mau rời khỏi đi, đừng cản trở những người khác xem bệnh."

Lam đại phu mang vẻ mặt tươi cười giải thích: "Vị cô nương này, chúng ta là đi cùng nhau......"

Sắc mặt nha hoàn lạnh lùng, liếc bọn họ một cái, tức giận nói: "Lần khám bệnh này không phải ai cũng có thể khám! Một cô nương tới đây làm gì, muốn làm ấm giường sao! Đừng có cái gì mà cùng nhau với không không cùng nhau, còn nói nữa thì đều ra ngoài cho ta."

Phượng Chỉ U dò xét vị cô nương này một chút, khẽ cười nói: "Cô nương, mặt của cô rõ ràng trở nên trắng mịn hơn rồi, còn nhớ là cô đã từng mua mỹ phẩm của tôi không?"

Nha hoàn này sửng sốt một chút, sau như bừng tỉnh đại ngộ, một tay liên tục vỗ đầu của mình: "A! Là cô sao, xem trí nhớ của tôi này, mau vào đi, vào đi."

Phượng Chỉ U chỉ thản nhiên gật đầu.

Các nàng vừa đi vừa trò chuyện: "Tôi tên là Tiểu Thúy, là nha hoàn nơi này, mấy món đồ cô bán dùng thật tốt, đại tiểu thư nhà ta cũng nhìn thấy, hiện tại đại tiểu thư cũng đang dùng, nói thế nào cũng muốn mua một bộ cho mình, tôi nói là phải chờ tới mười ngày nữa, sợ là đại tiểu thư sẽ cảm thấy phải chờ quá lâu rồi."

Phượng Chỉ U cười cười: "Không có việc gì, mấy ngày nữa tôi sẽ đưa cho cô nương một bộ."

Tiểu Thúy vẻ mặt hưng phấn: "Thật!"

"Đương nhiên rồi."

Đưa các nàng đến cửa đại sảnh, Tiểu Thúy liền vui vẻ cười nói: "Tôi chỉ đưa được đến đây thôi, tôi còn có chút chuyện phải làm."

Vị cô nương này đã đến đây rồi, nàng ta cũng không thể bỏ qua cơ hội này!

"Được."

Đi thẳng vào trong, Lý lão đầu của Y thuật đường vừa liếc mắt một cái đã nhận ra Lam đại phu: "Lão Lam cũng tới tham gia náo nhiệt à, đi vào xem bệnh đi!"

Lam đại phu liên tục gật đầu phụ họa, nhưng vừa định đề cử Phượng Chỉ U, thì chợt nghe thấy giọng nói giận dữ của Trương phu nhân vang lên: "Tiểu Thúy, sao người nào ngươi cũng cho vào! Nữ nhân không ở nhà khâu vá, giặt giũ còn tới nơi này xem náo nhiệt cái gì hả."

Phượng Chỉ U chỉ đứng ở nơi đó, cũng không nói gì.

Lòng Lam đại phu nóng như lửa đốt, Phượng Chỉ U này không cho ông ta nói thật, ông ta làm sao dẫn Phượng Chỉ U vào đây?

"Cái này...... Cái này phải làm sao cho phải đây!"

Mắt thấy Trương phu nhân muốn đuổi người, một vị cô nương xinh đẹp hào phóng khéo léo đi vào, tùy ý nói: "Nương, để cho nàng vào xem đi, nàng là bằng hữu của con."

Nghe thấy nữ nhi nhà mình nói như vậy, vẻ mặt Trương thị không thể tin: "Nữ nhi con xác định cô nương thôn quê này là bằng hữu của con?!"

Quần áo cũ nát vừa nhìn đã biết là của người nghèo ở thôn quê, nữ nhi nhà bà sao có thể có loại bằng hữu như vậy?

Phượng Chỉ U nhìn ra Trương phu nhân có ý ghét bỏ, nàng chỉ lạnh nhạt nói: "Trương phu nhân gần đây gặp mộng đêm nhiều đi? Dễ dàng nổi giận, tàn nhang trên mặt rõ ràng nổi nhiều, đã uống rất nhiều thuốc điều trị mà cũng không thấy khởi sắc đi?"

Trương phu nhân nhất thời sững sờ: "Ngươi...... Ngươi làm sao biết?"

Phượng Chỉ U tràn đầy tự tin: "Tôi là đại phu."

Trương thị nhíu mày, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Sau đó lấy tay chống trán, nhẹ nhàng khoát tay: "Dẫn nàng vào khám bệnh đi, lão Lý, ông cũng theo vào."

Trương phu nhân này cũng thật sự là không có cách nào nữa, bằng không dù ai nói gì cũng sẽ không để cho nữ nhân tới khám bệnh, này thật đúng là có bệnh mới lo tìm thầy mà!

Chẳng qua lời này nói đi cũng phải nói lại, dù sao nàng đến bắt mạch, cũng không chết người được, còn có lão Lý của Y thuật đường đứng bên giám sát, cũng sẽ không thể có sai lầm gì, như này nếu thật có thể cứu được người, không phải là một việc tốt sao, huống chi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play