Phượng Đại Sơn giật mình: "Cái gì? Năm mươi lượng?"

Vương thị nghẹn ngào: "Lý Tam bắt tôi ký tên giấy nợ là năm mươi lượng! Giấy trắng mực đen tôi không có cách nào thoái thác được a."

Phượng Đại Sơn vỗ mạnh vào đùi một cái: "Cái gì? Ký giấy nợ?! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, bà nói rõ ràng với tôi đi!"

Vương thị khóc lóc dùng hai tay đánh thụp thụp trên giường, sau đó lại ôm mặt: "Ông bảo tôi phải nói thế nào đây, Phượng Chỉ U không phải là người a! Cho dù tôi không phải mẹ ruột nó, nhưng tôi dưỡng dục nó nhiều năm như vậy, vậy mà nó lại thông đồng với Lý Tam..."

Sau đó Vương thị thêm mắm dặm muối, đổi trắng thay đen kể tiếp câu chuyện.

Nhìn Phượng Đại Sơn tức giận run rẩy, Vương thị lại nằm sấp trên giường gào khóc: "Ai nha, ông trời ơi! Thế này thì muốn ta sống thế nào đây! Gặp phải nghiệt súc ăn cây táo rào cây sung như vậy, ta vẫn nên chết đi cho xong."

Nói xong thì vờ đoạt lấy dải vải trắng trong tay Phượng Đại Sơn muốn đi tìm cái chết.

Phượng Đại Sơn vội vàng ôm lấy Vương thị, vẻ mặt lo lắng: "Thôi thôi, chúng ta có chuyện gì từ từ nói, bà cũng không thể đi tìm chết được, nương tử, chuyện bà nói đều là sự thật à?"

Vương thị khóc càng thêm dữ dội, hai tay cào lung tung lên mặt Phượng Đại Sơn: "Phượng Đại Sơn! Đã đến lúc này rồi, ông còn che chở nghiệt súc kia?! Ông vậy mà lại không tin tôi, mỗi một câu tôi nói đều là sự thật! Ông không tin tôi, cứ để tôi chết đi cho xong! Kiếp sau, tôi không bao giờ muốn gả cho nam nhân như ông để chịu uất ức nữa!"

Nói xong, bà ta khóc nháo muốn tìm chết.

Phượng Đại Sơn lập tức hốt hoảng, nổi giận đùng đùng, ôm chặt Vương thị: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, đồ súc sinh kia làm phản rồi! Đi, tôi dẫn bà đi tìm nàng ta."

Mà bên này Phượng Chỉ U đã ăn xong cơm tối, đang thu dọn đồ trang điểm của nàng, dự định ngày mai đến trấn trên bán thử xem thế nào.

Mới vừa làm một lúc thì nghe thấy bên ngoài có người chửi bới: "Phượng Chỉ U, đồ súc sinh, ngươi cút ra đây cho ta!"

Phượng Chỉ U vừa định đi ra ngoài xem xem, nhưng không ngờ cửa nhà mình đã bị Phượng Đại Sơn một cước đá văng ra!

Chỉ thấy Phượng Đại Sơn chỉ vào Phượng Chỉ U mắng to: "Đồ khốn kiếp nhà ngươi, muốn hại chết cả nhà chúng ta sao?!"

Phượng Chỉ U nhướn mày, sau đó thì hiểu được, đây là Vương thị kể lung tung sau lưng nàng rồi.

Nàng cười lạnh: "Nương tôi khi còn sống đã vất vả vì cái nhà này, bà và ông đã tích góp được vỏn vẹn hai mươi lượng bạc, sau khi bà chết, ông không những không đau buồn, mà còn rước lấy người đàn bà phá gia này vào cửa!"

Vừa nói, nàng vừa chỉ tay về phía Vương thị đang khóc lóc thảm thiết.

Vương thị nhất thời giận dữ: "Đồ đê tiện, ngươi thử nói lại một lần nữa xem nào!"

Phượng Chỉ U nhìn Phượng Đại Sơn không chút áy náy, lần nữa cười lạnh nói: "Nguyện vọng lớn nhất của nương tôi chính là để cho ông cố gắng chăm sóc nhi nữ, nhưng là việc ông làm gì? Nuôi con gái riêng của Vương thị giống như hoa trong nhà kính, còn chúng tôi thì sao? Lương tâm ông bị chó ăn rồi à?!"

Phượng Đại Sơn tức giận run rẩy cả người, đá mạnh một cước về đống mỹ phẩm của Phượng Chỉ U để trút giận: "Súc sinh! Ta là cha ngươi, ngươi nói thế mà được à! Bắt nương ngươi ký giấy nợ năm mươi lượng, ngươi dám nói là không phải ngươi làm không?"

Ánh mắt Phượng Chỉ U lộ ra một trận sát khí mãnh liệt, bắn thẳng vào hai người kia, Vương thị lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Bà ta vội trốn ở sau lưng Phượng Đại Sơn, lại gào khóc: "Đại Sơn, ông có nhìn thấy không, cái tư thế này của nó là lại muốn đánh tôi nữa, tôi đã làm ra cái nghiệt gì đây a! Tôi vẫn nên đi chết đi a..."

Phượng Đại Sơn tức giận rống lên: "Phượng Chỉ U, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng! Nếu năm mươi lượng này do ngươi trả, ta sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì! Nếu không thì đừng có trách ta!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play