Phượng Đại Sơn vừa nghe thấy lời này, lập tức mềm lòng, dù sao ông ta vẫn có tình cảm với Vương thị.

Ông ta giậm mạnh chân một cái, thở hổn hển, nhưng vừa nhìn thấy Vương thị bởi vì hành động vừa rồi của mình, đã sợ tới mức thân thể cũng run rẩy theo, ông ta cắn răng, cuối cùng không động thủ nữa.

Phượng Chỉ U nhíu mày, nhưng cũng mặc kệ, dù sao nàng cũng không muốn Vương thị bị đánh chết ở đây.

Vì thế nàng không trì hoãn nữa, dù sao thời gian biến đổi giọng nói của nàng cũng có hạn, vừa rồi Vương thị có nói sáng nay được cho hai mươi lượng bạc, nàng nghe được rất rõ ràng.

Ánh mắt nàng lạnh thêm vài phần, thanh âm khàn khàn kia lần nữa truyền ra: "Vương thị, ngươi lấy của ta hai mươi lượng bạc, lại không làm tốt chuyện ta giao, có phải ngươi nên dùng mạng bồi thường không?"

Sắc mặt Vương thị trắng nhợt!

Chẳng lẽ người này là người lúc sáng tới?

Nghĩ tới đây, bà ta nhất thời càng thêm sợ hãi, sợ tới mức thân thể cũng run rẩy lợi hại, vội vàng quỳ xuống: "Ngài là người buổi sáng tới tìm ta? Tha mạng, đại hiệp tha mạng, đúng là ta nhận của ngài hai mươi lượng bạc, nhưng ta đã làm đúng y như yêu cầu của ngài rồi mà."

Chỉ là bà ta vừa nói xong, bỗng cảm thấy không đúng, không... không đúng ư.

Phượng Chỉ U thầm cười lạnh trong lòng, nhưng lười để ý, mà lạnh giọng chất vấn: "Dám lừa ta? Có tin ta bây giờ lấy luôn cái mạng của ngươi không?"

Vương thị đã sợ tới mức ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên: "Đại hiệp minh giám, việc này ta thật sự đã làm theo lời ngài, ta nào dám lừa ngài! Nhưng... ngài và người lúc sáng... giọng nói sao lại không giống...."

Ánh mắt Phượng Chỉ U lóe lên tia châm chọc, lần nữa hừ lạnh: "Bớt nói nhảm, chuyện này sao lại thành ra như vậy? Ta đích xác không phải là người lúc sáng tới tìm ngươi, nhưng ta ở cùng với hắn, lần này hắn có việc, vì thế ta phải tới tìm ngươi."

Lúc này Vương thị sao còn bận tâm đến Phượng Đại Sơn, quan trọng nhất chính là bảo vệ tính mạng, bà ta nhìn về phía người nọ run rẩy nói: "Việc này ta thật sự đã làm theo lời ngài phân phó, ném một kiện y phục của Phượng Chỉ Hạo xuống sông, cũng làm cho nha đầu Phượng Chỉ U và nam nhân hoang dã kia tới bờ sông rồi, ta cũng không biết là nha đầu kia biết bơi, hay là nam nhân bên nàng biết bơi, mà cả hai đều không bị chết đuối, buổi tối vẫn có thể bình yên vô sự trở về, rồi còn chất vấn ta hơn nửa ngày, ta... ta đều đã dựa theo phân phó của các ngài làm rồi..."

"A, vậy ngươi đã nói gì với bọn họ?"

Vương thị liên tục xua tay: "Cái gì ta cũng không nói, lúc ấy phu quân ta cũng ở nhà, chuyện này ông ta có thể làm chứng."

Phượng Chỉ U lạnh lùng, nhưng trong lòng biết sẽ không moi được tin tức hữu ích gì từ Vương thị, thế nên nàng lạnh lùng lên tiếng: "Đã vậy, ta tạm thời tha cho ngươi một mạng, mười lượng bạc kia coi như là thưởng cho ngươi, ngày sau có việc cần, có thể ta sẽ lại đến tìm ngươi, nếu ngươi lại làm không tốt, ta nhất định sẽ lấy mạng chó của ngươi!"

Vương thị run rẩy vội vàng dập đầu: "Vâng vâng vâng, lần sau nhất định ta sẽ cố gắng!"

Phượng Đại Sơn nghe hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, lại tát Vương thị hai cái, hằn học: "Bà đồ độc phụ táng tận lương tâm này, vì bạc, mà lại muốn giết hại cả nhà Phượng gia chúng ta, lòng dạ độc ác, vậy mà vừa rồi tôi còn nương tay với bà, tiện nhân, xem...... xem tôi không đánh chết bà không."

Vừa nói Phượng Đại Sơn vừa tiếp tục vung tay đánh Vương thị một cách tàn nhẫn, mà Phượng Chỉ U thì mặc kệ quay lưng rời đi, đi ra xa rồi vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc như quỷ tru của Vương thị, nhưng mà tiếng gào khóc này thật sự quá lớn, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người...

Ngay cả Liễu Quế Lan cả buổi tối không đi tiểu đêm lúc này cũng đi tới xem.

Lão thái bà mang theo vẻ mặt cáu kỉnh đi vào, nheo mắt nhìn, lại thấy dáng vẻ như muốn đánh chết Vương thị của Phượng Đại Sơn, trong lòng lão thái bà ngờ vực, không tin nổi dụi dụi hai mắt.

Không phải chứ...... Nhi tử vô dụng của bà......? Vậy mà còn biết đánh thê tử?

Lão thái bà đứng xem một lúc lâu, xác định thật sự là Phượng Đại Sơn đang đánh tiện nhân kia, lão thái bà nhất thời vừa kinh ngạc vừa hả hê.

Đại Sơn nhà mình thật là có tiền đồ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bà cũng thật sẽ không dám tin, bởi vì Phượng Đại Sơn vẫn luôn sợ đứa con dâu này, làm cho bà đau đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng nhìn nhi tử bây giờ rất uy phong, trong lòng của bà đây là một chuyện tốt nha!

Lão thái bà lén lút đi ra, đến ngoài cửa còn cố ý đóng cửa phòng lại.

...

Giờ phút này ngoài cửa đã tụ tập đầy thôn dân, phu thê Phượng Chỉ Minh và phu thê Phượng Chỉ Thu cũng đến, duy chỉ có Phượng Chỉ U và Túc Tử Thần không có ở đây.

Phượng Chỉ Minh thấy tổ mẫu hơi đắc ý đi ra, trong lòng là một mảnh kinh ngạc, vội lên tiếng hỏi: "Tổ mẫu chuyện là làm sao vậy? Có phải nương lại kiếm chuyện với cha rồi không, sao người lại đi ra ngoài?"

Liễu Quế Lan trừng mắt nhìn Phượng Chỉ Minh một cái, tức giận nói: "Nhà Phượng gia chúng ta làm sao để cho một phụ nhân vẽ đường cho hươu chạy, Đại Sơn đang ở trong phòng dạy dỗ lại nương ngươi đấy, việc này ta không quản được."

Mấy thôn dân nghe xong thì khinh thường ra mặt, thậm chí có vài người đều cười ra tiếng: "Liễu thái thái bản lĩnh nói khoác của bà càng lúc càng lớn rồi, có người nào trong thôn Liên Hoa mà không biết Đại Sơn nhà bà ngày thường sợ nhất thê tử đâu, bà đây là muốn che chở cho thanh danh của Phượng Đại Sơn chứ gì?"

"Đúng vậy, đúng vậy, theo ta thấy á, tám phần là Đại Sơn nhà ngươi hiện tại đang bị Vương thị đánh cho không còn hình dạng nữa rồi, lão thái thái bà ăn ngay nói thật cũng được mà, dù sao Đại Sơn nhà bà chính là cái kẻ bất lực sợ vợ phải phép, bị Vương thị đánh không phải rất bình thường sao?"

Mọi người ngươi một lời ta một câu mà cười nhạo Phượng Đại Sơn, Liễu Quế Lan đứng một bên tức giận đến phát run, dùng sức mà nện quải trượng trong tay xuống đất, cắn răng nói: "Các ngươi điếc rồi có phải hay không? Không nhận ra tiếng khóc sói tru này là của ai sao?"

Nghe Liễu Quế Lan nói như vậy, mọi người lập tức vểnh tai lên nghe ngóng.

Thanh âm nghe được quả thật đúng như lời Liễu Quế Lan nói, quả thật là Vương thị đang gào khóc, thỉnh thoảng còn có thể nghe được Phượng Đại Sơn mắng to: "Đồ độc phụ này, xem tôi đánh chết bà không, đánh chết cái đồ tiện nhân táng tận lương tâm vì tiền này."

Trong mắt mọi người ngoại trừ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, Hàn Vạn Hương cũng chậc chậc nói: "Này là mặt trời mọc đàng tây rồi à, kẻ không có tiêng độ bất lực như Phượng Đại Sơn này cũng có thể ra tay đánh thê tử sao, có khi ngày mai heo mẹ nhà ta cũng biết lên cây rồi đấy."

Mọi người nghe thấy lời trào phúng của nàng ta, đều cười ha ha.

Còn Liễu Quế Lan vừa nghe lời này, thì lập tức cơn tức không nhịn được nữa, chỉ tay về Hàn Vạn Hương mắng to: "Hàn Vạn Hương đồ tiểu tiện nhân nhà ngươi, ngươi có cái đức hạnh gì chẳng lẽ ta còn không biết? Lúc trước thì ai kia còn cứ một mực muốn gả cho Đại Sơn nhà ta, cũng không tự soi lại mình có cái đức tính gì, ham ăn lười làm, Đại Sơn nhà ta sao có thể thú ngươi."

Lời nói châm chọc khinh thường của Liễu Quế Lan, thật sự cực kỳ bén nhọn, chẳng qua...... Hàn Vạn Hương nào có để ý đến, chỉ hừ lạnh khinh bỉ đáp: "Ơ, lão thái thái bà đang nói ai vậy, nếu đương gia nhà ta biết, nói không chừng ngày mai sẽ đến san phẳng Phượng gia này của các ngươi đấy nhé."

Vừa nói, nàng ta vừa chống nạnh hai tay, hếch mặt lên kiêu căng cao ngạo, giống như ở trong mắt nàng ta, lão thái thái này căn bản chẳng là gì.

- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngày 31/3/2024

Cẩm có lời muốn nói:

Xin lũi các bợn, lâu nay mình hơi bận nè, tình trạng up chương cứ chậm chạp không hà. Cơ mà chắc tình trạng này sẽ còn dài dài ó. Mình đang phấn đấu vì mục tiêu nhỏ sắp tới. Hehee Mọi người thông cảm mình với nha.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play