Túc Tử Thần nhướn mày: "Sao vậy, giận rồi?"
Lúc này ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào trong phòng, làm cho căn phòng trở nên sáng sủa hơn.
Phượng Chỉ U nhìn lên mái nhà, hừ nhẹ một tiếng coi như đáp lại.
Ý cười trên khóe miệng Túc Tử Thần càng sâu, đột nhiên lại sâu xa nói: "U nhi, ta có chuyện muốn nói với nàng."
Khóe miệng Phượng Chỉ U giật giật, lý do này cũng gượng ép quá đi, nói chuyện thôi mà còn bắt nàng nằm lên giường hắn, đây rõ ràng là mượn cớ chiếm tiện nghi của nàng thì có.
Lúc này nàng chỉ sợ đệ đệ tỉnh lại thì khó giải thích, thật đúng là người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ nói không nên lời.
Túc Tử Thần thấy Phượng Chỉ U không nói gì, cũng không còn vẻ ngại ngùng nữa, cố ý nói sang chuyện khác: "U nhi, chuyện Vương thị nàng định làm như thế nào?"
Phượng Chỉ U hừ lạnh một tiếng, chuyện này liên quan đến an nguy của những người thân của nàng, há có thể bỏ qua.
Hai mắt nàng lộ ra tia lạnh lùng, sau đó lạnh giọng nói: "Đương nhiên bắt bà ta khai ra rồi, ta dự định mười hai giờ đêm nay sẽ ra tay."
Túc Tử Thần hơi sửng sốt, ánh mắt ngờ vực, Phượng Chỉ U này thỉnh thoảng nói ra những từ ngữ hắn nghe không hiểu, rốt cuộc thân phận của nàng là gì? Trước kia Túc Tử Thần từng nghi ngờ nàng, nhưng qua thời gian tiếp xúc, hắn đã bỏ qua khúc mắc với nữ nhân trước mặt này: "U nhi, cái gì là mười hai giờ."
Phượng Chỉ U bỗng nhận ra vừa rồi nàng nói nhầm, mỉm cười đáp: "Chính là giờ tý."
Túc Tử Thần nhíu mày, giờ tý chính là mười hai giờ?
Vẻ mặt hắn ôn hòa, ánh mắt dừng lại trên mặt Phượng Chỉ U, ra vẻ biếng nhác lên tiếng: "U nhi, cần ta làm gì?"
Phượng Chỉ U chậm rãi đứng dậy, từ trong ngăn tủ cũ duy nhất trong nhà lấy ra một bộ đồ đen, vừa mặc, vừa nói: "Huynh không cần làm gì, ở nhà chờ tin tức của ta, Vương thị ta vẫn có thể ứng phó được."
Túc Tử Thần không lo lắng, từ sau khi chứng kiến thực lực của Phượng Chỉ U, chuyện này đối với nàng tựa hồ không có gì đáng nói, hắn nhẹ giọng đáp: "Được, có việc thì gọi ta."
Phượng Chỉ U nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì nữa, mặc xong thì đi thẳng ra ngoài cửa.
Trên bầu trời thôn Liên Hoa, ánh trăng sáng ngời kia làm cho nơi này trở nên đặc biệt chói mắt, gió thu lành lạnh, một bóng đen tự nhiên hào phóng đứng ở trước một khung cửa sổ, tay trái đặt ở trên gáy mình, hệ thống không gian trong đầu nháy mắt được mở ra.
Sau đó trong đầu liền truyền đến thanh âm quen thuộc: "Tít tít, chủ nhân có gì phân phó."
Phượng Chỉ U dùng thần thức đáp lại: "Có thuốc nào có thể thay đổi giọng nói không?"
"Cái này... Chủ nhân bây giờ ngài mới chỉ cấp hai, tôi không cách nào lấy ra được loại thuốc cao cấp này, nhưng tôi có một viên thuốc, có thể tạm thời làm cho giọng của ngài bị thay đổi, nhưng chỉ có thể duy trì được ba mươi phút."
"Được, lấy ra đi."
"Tích."
Một viên thuốc có hình dạng giống như một hạt giống lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay, bóng đen nọ không cần nghĩ ngợi mà nuốt vào.
Ánh trăng xuyên qua một gian phòng, trong phòng có thể mơ hồ nhìn thấy một đôi phu thê đang ngủ say.
Phượng Chỉ U bình tĩnh lấy từ trong ngực ra một thỏi mười lượng bạc, hơi dùng sức ném thỏi bạc kia vào trong.
Sau đó là một tiếng: "Bịch!"
"Á!"
Tiếng gào như tiếng heo bị chọc tiết vang lên, Vương thị đau đớn tỉnh lại, một tay vứt thỏi bạc xuống, đau đớn trên trán khiến cho bà ta nhe răng trợn mắt, tay kia đưa lên xuýt xoa.
Nhận ra trên trán nổi một cục u to tướng, Vương thị tức giận tung một cước lên người nam nhân, chửi ầm lên: "Phượng Đại Sơn tên đáng chết, dám đánh lén sau lưng tôi, xem tôi có lột da ông không!"
Vừa nói bà ta vừa giương móng vuốt cào lên gò má Phượng Đại Sơn.
Phượng Đại Sơn giật mình một cái, cảm giác đau ở chân còn chưa kịp biến mất, đã cảm thấy trên mặt nóng lên, theo bản năng đẩy Vương thị qua một bên, ông ta sờ sờ mặt mình một cái, nhờ ánh trăng ông ta còn có thể nhìn thấy vết máu dính trên tay mình, ông ta nhất thời giận dữ, chẳng qua khi đối mặt với nương tử mình, nhất thời ỉu xìu xuống: "Nương tử, nàng làm gì vậy...... Nhìn xem nàng cào rách mặt ta này."
Thân thể Vương thị bị đẩy mà tức giận run rẩy: "Ta làm gì? Sao ông không hỏi xem ông làm gì? Thừa dịp tôi ngủ say dám lấy đồ đánh tôi, có ý kiến gì với tôi thì nói thẳng!".
Truyện NgượcVẻ mặt Phượng Đại Sơn vô tội: "Nương tử à, ta nào có, có nàng đó, chưa gì đã cào rách mặt ta rồi."
Vương thị nghiến răng nghiến lợi, một tay cầm món đồ dơ lên trước mặt hai người: "Còn nói không phải là ông!"
Vương thị mới nói xong, đã nhìn thấy một màu trắng bạc trên giường, nhất thời há hốc mồm.
"Đây... đây không phải là bạc chứ!"
Bà ta vội vàng dụi dụi hai mắt của mình, có phải bà hoa mắt rồi không? Trong phòng này làm sao có thể có bạc? Nhìn thỏi bạc này, ít nhất cũng phải mười lượng đi! Sao có thể thế được?
Bên tai lại truyền đến giọng nói kinh ngạc của Phong Đại Sơn: "Nương tử, nàng lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?"
Vương thị cực kỳ khiếp sợ, thật sự là bạc?!
Ngay sau đó, bà ta không hề nghĩ ngợi, đưa lên miệng cắn một cái.
"Há, bạc! Là bạc! Ha ha ha, thế mà thật sự là bạc!"
Vương thị cười đến không ngậm được miệng lại, làm sao còn nhớ tới cục u to tướng trên trán mình nữa.
Phượng Đại Sơn cũng cực kỳ kinh ngạc: "Nương tử, chuyện này...... đây là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống cho chúng ta sao?!
Vương thị lúc này đang mải mê sung sướng, làm sao còn quan tâm Phượng Đại Sơn nói cái gì, ngồi thẳng dậy, từ trên giường nhảy xuống, giày cũng không mang, vui tươi hớn hở nói: "Sáng này vừa được hai mươi lượng, lúc này lại thêm mười lượng nữa, ha ha, cái này gọi là chuyện tốt nha."
Phượng Đại Sơn đứng dậy, quan tâm nói: "Nương tử, nàng chậm một chút, tối đèn tắt lửa, cẩn thận bị thương."
Vương thị liếc ông ta một cái bĩu môi: "Bớt nói nhảm đi, đồ vô dụng, ta chẳng phải là đến chỗ sáng để xem đây là mấy lượng bạc sao?"
Bà ta hấp tấp đi tới trước cửa sổ, muốn mượn ánh trăng để xác định xem thỏi bạc trong tay rốt cuộc có phải mười lượng hay không.
Đột nhiên!!
"Á! Ma...... Ma a!"
Vương thị ngồi phịch dưới đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ra bên ngoài, Phượng Đại Sơn vội vàng đi lên phía trước: "Nương tử, sao vậy?"
Vương thị chỉ ngón tay về phía cửa sổ, thân thể ra sức dịch ra sau, miệng lớn tiếng la hét: "Ma, ma......"
Phượng Đại Sơn nhìn về phía hướng ngón tay Vương thị chỉ, cũng không thấy gì, một tay ôm Vương thị, ngờ vực lên tiếng: "Nương tử, làm gì có gì, ma ở đâu ra, là nàng nhìn lầm thôi."
Lúc này đầu Vương thị đang gắt gao rúc vào trong ngực Phượng Đại Sơn, thân thể cũng run bần bật.
Nghe Phượng Đại Sơn nói vậy, bà ta chậm rãi quay đầu qua, lại nhìn về phía cửa sổ.
Chỉ thấy một bóng đen lần nữa hiện lên rồi biến mất......
"Á, ma, ma."
Vương thị sợ tới mức gào khóc ô ô, vừa dịch vừa xích dúi đầu vào trong ngực Phượng Đại Sơn.
Phượng Đại Sơn lại nhìn về phía cửa sổ, vẫn như cũ không thấy gì, ông ta lấy tay vỗ nhẹ lên lưng Vương thị, an ủi: "Nương tử, thật sự không có gì mà, ta không thấy gì cả, đừng sợ, có ta đây rồi."
- ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày 10/3/2024:
*Cẩm có lời muốn nói: Hừm tình hình là mới tuần đầu tiên đi học mà mình đã chỉ lên được hai chương thui. Dù sao cũng muốn nói là mới một tuần thôi mà bài tập của mình hơi nhiều hà. Cuối tuần còn tranh thủ đi vi vu khám phá nữa. Mọi ng thông cảm mình vứi nha. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé ^^.