*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

6.

Hoắc Yết:

Ta và Lâm Mãn Dương đã đánh một trận.

Trước khi bắt đầu, chúng ta chung chiến tuyến, nhưng cuối cùng bị Trần Kiều châm ngòi ly gián.

Hắn thật là xảo quyệt, không hổ là xuất thân văn sĩ.

Làm sao hắn có thể nói với Lâm Mãn Dương rằng, lý do hắn từ hôn là vì ta!

Ta nghĩ hắn đang chán ghét ta.

Nhưng sau đó hắn lại nói: "Thế tử gia đã từng nói, nếu ta không thể đảm bảo cho Lâm tiểu thư có một cuộc sống hạnh phúc, thì ta sẽ không có kết cục tốt đẹp."

Ta nói?

À thì… đúng là ta đã nói.

Ta nhớ hôm đó ta đã uống không ít, càng nghĩ càng khổ sở, muốn đánh cái đồ may mắn Trần Kiều kia một trận mới thấy thoải mái.

Nhưng ta sợ Lâm Mãn Nguyệt trách ta, huống hồ ta cũng không có lý do chính đáng, nên cuối cùng chỉ dám mắng hắn một trận và đe dọa hắn một chút mà thôi.

Ta thề, ta chỉ muốn đe dọa hắn thôi, không ngờ hắn lại thực sự sợ hãi.

Hứ, đồ hèn nhát.

Trần Kiều an ổn rời đi.

Lâm Mãn Dương đánh ta một quyền, theo kinh nghiệm đỡ đòn nhiều năm của phụ thân khiến ta vô thức đáp trả lại một đấm.

Chúng ta, một người bị sưng ở góc mắt, một người bị sưng ở khóe miệng.

Lâm Mãn Dương nói: "Hôm nay chúng ta phải đánh nhau một trận."

Ta đồng ý.

Chuyện này là lỗi của ta, ta đã làm Lâm Mãn Nguyệt buồn.

Mâu thuẫn giữa đàn ông, chỉ cần một trận đánh là có thể giải quyết xong, sau đó chúng ta dứt khoát tìm một tửu lâu để uống rượu.

Hắn hỏi ta thích muội muội hắn bao lâu rồi.

Ta thực sự tính toán một chút.

"Hơn mười năm?"

Lâm Mãn Dương mặt đen lại, mắng ta là cầm thú.

"Đùa thôi."

Tình cảm mà lại có thể xác định rõ ràng vào ngày nào?

Bất chợt nhận ra, ta đã yêu nàng từ lâu.

Nhưng Lâm Mãn Dương chắc chắn không hiểu điều này, hắn vẫn là một kẻ lỗ mãng chưa từng yêu đương.

Thật đáng thương.

Ta mở miệng:

"Thì sao, dù sao mọi người đều chỉ trích Trần Kiều, nói rằng hắn không có phẩm hạnh, tìm cách leo cao, làm trễ nải Mãn Nguyệt."

"Lâm Mãn Dương, ngươi thấy ta..."

Làm em rể của ngươi được không?

Chưa kịp nói hết, Lâm Mãn Dương đã cắt ngang lời ta: "Ngươi là Thế tử. Cha ngươi là Quốc công, mẫu thân là Đại công chúa. Mãn Mãn không phù hợp với ngươi."

Dù hắn nói như thế, nhưng ta biết ý hắn, chính ta mới là người không xứng với Mãn Mãn.

Từ khi sinh ra, ta đã được định sẵn rằng nên kết hôn với một công chúa mới đúng.

Nhưng hầu hết công chúa đều là cháu gái của ta.

Uống một ngụm rượu, ta cảm thấy lòng đắng chát.

Tại sao chúng ta không phù hợp?

Rõ ràng Mãn Mãn rất tốt.

Nếu nàng ấy không thích ta, thì chúng ta mới không hợp nhau.

Haizz ——

Sự thật chứng minh, khi buồn không nên uống rượu.

Hôm sau tỉnh dậy, ánh mắt Đông Minh nhìn ta rất kỳ lạ.

Ta thừa nhận rằng tửu lượng ta hơi tệ, nhưng phẩm hạnh luôn rất tốt, chưa bao giờ làm ra chuyện sai trái gì khi say.

Chuyện đe dọa Trần Kiều không tính!

"Hôm qua ta đã làm gì?"

Ta xoa xoa ấn đường, cẩn thận xem xét kỹ.

Ngoài khuôn mặt hơi khô ra, thực sự không có gì bất thường.

Đông Minh do dự, rụt rè không dám mở lời.

Dưới ánh mắt nghi ngờ ngày càng tăng của ta, hắn nhắm mắt, quyết định nói ra:

"Hôm qua, Thế tử gia ôm cây cột... "

Ta bắt đầu có dự cảm không lành.

"Khóc lóc không ngừng, hỏi... tại sao lại không thích ta..."

"..."

Mẹ nó mất mặt quá!

Ta đi chớt đây.

Dù Đông Minh cam đoan răng không có nhiều người nhìn thấy bộ dạng của ta hôm đó, ta vẫn ở trốn chui trốn lủi ở nhà hai ngày.

Nếu không phải vì phụ thân mẫu thân sắp trở về, và ta phải giúp Đại Trưởng công chúa nhà ta lấy chuỗi ngọc bích đã để tại chùa Tương Quốc để nhiễm Phật khí từ đầu năm, ta đã có thể nằm co quắp ở nhà thêm vài ngày.

Ta ít khi đến Tương Quốc Tự, hay nói chính xác hơn là ta không hay tới những nơi như chùa miếu.

Đông Minh đi cùng tiểu sư phó vào tháp Phật lấy đồ, ta quanh quẩn hai vòng dưới hành lang, quyết định đi nơi khác dạo chơi.

Ban nãy Đông Minh có lải nhải, nói rằng chùa Tương Quốc có đền cầu duyên khá đặc biệt, không giống như những nơi khác.

Nếu không tầm thường, ta muốn đi nhìn thử một chút.

Trước đó vài ngày tuyết rơi, miếu tự với tử đinh hương nở trên bức tường đỏ, tuyết phủ trắng một mảng, rất có mấy phần ý cảnh.

Nhưng điều nổi bật nhất trong cảnh đẹp ấy là cô nương đang chậm rãi bước tới.

Ta không ngờ lại gặp Lâm Mãn Nguyệt ở đây.

Thật là một sự trùng hợp.

Ta cả trăm năm mới tới Tương Quốc Tự một lần, thế mà cũng có thể nhìn thấy nàng.

Duyên phận này khiến ta không kiềm chế được niềm vui sướng, nhưng khi kéo căng khóe miệng, ta mới nhớ ra mình vẫn còn vết thương chưa lành trên mặt.

Thôi rồi, ta không đẹp trai nữa.

Ta không có cơ hội nữa...

Nàng ấy hỏi ta: "Thế tử gia bị thương à?"

Ngữ điệu rất ôn nhu, ẩn chứa một chút lo lắng.

Ta không thể nói rằng là do đánh nhau với huynh trưởng của nàng, chỉ có thể tìm một lý do khác.

"Ừm, vài ngày trước ta vấp ngã."

Ánh mắt nàng ấy nhìn về phía ta rất chăm chú và nghiêm túc, đôi mắt sáng tỏ mềm mại.

Tai ta hơi nóng.

Ta không phải là kẻ nhút nhát, làm gì có chuyện không khống chế được mình!

Chẳng qua... chỉ hơi căng thẳng một chút mà thôi.

"Còn nàng... nàng dạo này ổn không?"

Trên trán nàng ấy vẫn còn ẩn hiện một vết bầm, nhưng khuôn mặt đã hồng nhuận hơn nhiều.

Chỉ là, nàng ấy có lẽ vẫn còn buồn, nụ cười vẫn còn gượng gạo, ánh mắt cũng tối đi một chút, vẫn phải tự an ủi mình: "Ta... ta ổn."

Ta không ổn, ta nhìn ra được.

Nhưng nàng ấy không phải vì ta mà buồn, những lời an ủi ta cũng không thể nói.

Ta muốn nói thêm vài câu, nhưng nàng ấy đã sắp đi.

Ta chỉ kịp thốt lên: "Lâm Mãn Nguyệt..."

Những ý nghĩ trong đầu ta chạy qua nhanh chóng.

Ta muốn nói với nàng ấy, đừng buồn nữa, không phải không có người thích nàng. Trần Kiều mắt chó đui mù, hắn không xứng với nàng.

Nhìn ta này, ta đẹp trai hơn hắn, tính cách cũng tốt hơn, nàng có muốn suy nghĩ một chút không...

Nhưng khi nàng ấy thực sự dừng lại, yên tĩnh nhu thuận chờ ta mở lời, ta cũng không hiểu sao, lại há miệng nói ra một câu:

"Đông chí vui vẻ."

...

Ta cam đoan rằng bóng lưng quay đi của ta trông không quá hoảng loạn, cho đến nơi khuất người, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ta chợt nhớ mẫu thân đã gửi thư về nói sẽ trở về trước Đông chí tháng sau...

Không đúng —

Tháng sau mới tới Đông chí!

…Khá lắm, Hoắc Yết.

Dựa vào tường, ta ý thức được, có thể ta sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại.

Vị đại sư trong đền đang xoa chuỗi hạt Phật đến gần, cúi chào nói một tiếng "A Di Đà Phật".

Sau đó nói thêm: "Thí chủ, người sống một đời, vạn sự tùy tâm là tốt nhất."

Ông khiến ta muốn nhìn nhận mọi thứ thoáng đãng hơn.

"Đại sư có thể xem nhân duyên không?"

Nếu số mệnh của ta không do mình quyết định, thì ta muốn xem số mệnh do trời định ra sao.

Vị đại sư viết ra bát tự ta cung cấp, vẻ mặt bình tĩnh của ông bỗng hiện lên một tia kinh ngạc, ông nhìn qua tờ giấy cạnh bàn chưa kịp xử lý, cười nói: "Thí chủ hữu duyên."

Trên tờ giấy kia, một cặp bát tự giống hệt với bát tự ta ghi.

Thật là trùng hợp, không biết kết quả sẽ ra sao.

Nhưng nghĩ lại, cặp đôi đến xem bát tự ấy chắc hẳn là lưỡng tình tương duyệt, may mắn hơn ta.

Khi nghe kết quả ta và Lâm Mãn Nguyệt bát tự tương hợp, ta cảm có thể tin vào số mệnh!

Trời cao đã nói chúng ta hợp nhau.

Ta không thể chống lại số mệnh.

Ta đã tự tin trở lại!

7.

Mãn Mãn:

Trước đây, ta đã từng nói rằng ta đã có danh tiếng sau một buổi thi thơ, và buổi thi thơ này cũng không bình thường.

Người tổ chức buổi thi thơ là chính muội muội ruột của đương kim Thánh thượng, công chúa Vân Hòa được sủng ái nhất.

Mỗi năm vào ngày Đông chí tháng mười hai, buổi thi thơ sẽ được tổ chức tại Cẩm Tú Viên của công chúa.

Bất cứ ai trong kinh thành ghi danh đều có thể tham dự, dù là đi dạo trong vườn, làm thơ, hay thưởng trà ngắm hoa.

Vì vậy, ta thường gọi đó là hội ngộ hằng năm.

Qua nhiều năm, không ít duyên phận đã được kết đôi trên yến hội này.

Lần cuối cùng ta tham dự buổi thi thơ là ba năm trước, tạo được chút ít tiếng vang.

Gia đình ta còn chưa hiểu chuyện gì, đã có vài nhà đến đưa hồng thiếp, khiến phụ mẫu sợ hãi đến mức không dám để ta tham gia nữa.

Năm nay ta theo thường lệ nhận được thiếp mời, nhưng lần này phụ mẫu ta lại thay đổi thái độ, sợ ta không đi.

Họ vẫn nghĩ rằng ta chưa thoát khỏi cái bóng của việc từ hôn.

Hơn nữa, ta đã đến tuổi cập kê, không có một hôn ước nào định sẵn, thực sự cũng nên xem xét một số đối tượng khác.

Đi thì đi.

Yến hội này không chỉ có rượu ngon, mà còn có nhiều đồ ăn hấp dẫn.

Lần này huynh trưởng cũng bị cưỡng chế đi theo ta.

Dù sao huynh ấy cũng đã đến tuổi nếu không kết hôn thì sẽ bị chê bai.

Phụ mẫu vì chuyện hôn nhân của huynh ấy, sầu đến mức mọc cả tóc bạc.

Suốt dọc đường, a huynh liên tục dông dài, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Nam nhân trước lập nghiệp sau thành gia, chưa có thành tựu, làm sao có thể lấy vợ.

Nhưng ta nghĩ chờ đến khi huynh ấy móc ra được một cái thành tựu nào, ta và huynh ấy đều đã già.

Huynh ấy đi theo con đường trở thành võ tướng, không ra trận là không thể nổi danh.

Nhưng huynh trưởng ta vẫn kiên định với quan điểm của mình, rồi lại quay sang hỏi ta: "Mãn Mãn có đồng ý không, chỉ có nam nhân đã gặt hái được thành tựu, tự mình tạo dựng cơ nghiệp mới là nam nhi xứng đáng để trao gửi cuộc đời!"

Nhìn Trần Kiều kìa, đã đạt được thành tựu nổi bật rồi, nhưng hắn cũng không xứng với sự phó thác của ta.

Nhưng huynh trưởng ta là một kẻ lỗ mãng chưa từng yêu đương, ta không thể làm tổn thương lòng tự trọng của huynh ấy, dù sao có hoài bão lớn cũng là điều tốt.

"Phải, huynh nói đúng."

Nghe xong câu trả lời của ta, a huynh trầm tư một chút, không biết nghĩ gì, gật đầu, ý vị thâm trường nói: "Vậy thì tốt."

Cẩm Tú Viên không chỉ là hoa viên bình thường, bên trong còn có đình đài lầu các, dù vào mùa đông, cũng lộ ra không khí phồn hoa náo nhiệt.

Vừa xuống xe ngựa, a huynh đã bị vài bằng hữu kéo đi, ta cùng Xuân Hòa dạo chơi ở vườn mai.

Nhưng trong đầu ta, chỉ toàn là danh sách các món ăn…

Ba năm trước, tại buổi tiệc của công chúa Vân Hòa, nàng muốn trải nghiệm mùi vị khói lửa nhân gian, nên toàn bộ thực đơn là các món ăn dân dã.

Có một món giò heo hầm, thịt mềm và ngấm gia vị, dù tướng ăn khó coi, nhưng mùi thơm khó cưỡng lại.

Nếu lần này vẫn có, ta phải kiếm nơi không người gặm một cái.

Không được, ta còn cần thêm rượu.

Thanh mai tửu quá ngọt, Thanh Hà nhưỡng lại quá nhạt, chẳng bằng rượu mạnh ở bàn nam nhi, tiếc là ta không thể uống.

Ta ngẩng đầu nhìn những bông hoa mai trên cành, nhưng suy nghĩ lại chuyển sang món bánh hoa mai xốp giòn.

Những bông hoa mai màu đỏ phủ một lớp tuyết mỏng, giống như lớp đường phủ trên hoa mai đường.

Ta bỗng nhiên có một ý nghĩ táo bạo.

Không biết tuyết có vị gì...

Ý tưởng này không tốt, nhưng lòng ta lại ngày càng ngo ngoe nôn nóng.

"Xuân Hòa, hơi lạnh, ngươi đến xe lấy cho ta cái áo choàng."

Khi Xuân Hòa thực sự đi, ta quan sát xung quanh, đảm bảo xung quanh không bóng người.

Sau đó, ta cẩn thận nhón chân, liếm một ít tuyết trên cánh hoa.

Ừm... không cảm nhận được gì cả.

Liếm thêm một lần nữa?

Ta há miệng cắn vào cánh hoa, chưa kịp kéo xuống, đã nghe thấy một giọng nói đầy kinh ngạc:

"Lâm Mãn Nguyệt!"

Ta ngẩng lên, và đối diện với Hoắc Yết...

Cách vài bước.

Bốn mắt nhìn nhau.

Có những người, dù còn sống, nhưng thực chất đã chớt.

Ta đã thành công kéo cánh hoa xuống, nuốt hay nhả, đó là một vấn đề đau đầu.

May mắn thay, Hoắc Yết phản ứng nhanh hơn ta, hắn bước lại gần, với tay lấy đi cánh hoa trên miệng ta.

Sau đó cúi đầu cười nhẹ, nói: "Muốn ngửi hoa cũng không phải thế này, cho vào miệng mà không biết."

Ta thấy như mình đã chớt!

Nếu trời cao có mắt, cho phép ta tự chọn kiểu chớt, ta sẽ chọn chớt chìm trong sự ôn nhu của Hoắc Yết.

Một cơn gió lạnh thổi qua, bông hoa và tuyết rơi xuống, nhẹ nhàng đọng trên mặt ta.

Ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút.

Làm thế nào để trả lời hắn một cách duyên dáng mà vẫn giữ được phong thái của một danh môn khuê tú, đồng thời giảm bớt sự xấu hổ?

Đầu ta nảy ra ý tưởng, trên mặt phủ lên hai phần sầu bi, nhẹ giọng mở miệng.

"Thế tử gia, an táng hoa không?"

Xuân đau thu buồn, tự tiếc nuối.

Ta thật đúng là so với khuê tú còn khuê tú hơn.

Ánh mắt Hoắc Yết chuyển từ cánh hoa nhỏ trong tay sang những cánh hoa rải rác trên đất, rồi nhìn những cánh hoa tiếp tục rơi trong gió.

"An táng... vậy thì."

Hành động ngay lập tức.

Hắn quay người tìm một cái chổi ở góc, định quét dọn những cánh hoa trên đất.

Ta nhanh chóng cầm lấy cái rổ, đi theo hắn.

Chưa kịp quét được vài cánh, một nhóm người bao quanh một nữ tử quý phái ồn ào kéo đến.

Họ làm tan tác đống hoa nhỏ mà Hoắc Yết mới quét gọn.

Nữ tữ kia chớp mắt, đùa cợt nói: "Ồ, Hoắc biểu ca đang trải nghiệm nhân sinh à?"

Đó là công chúa Vân Hòa, Lạc Vân Sán.

Sắc mặt Hoắc Yết không mấy tốt: "Ngươi không có việc gì làm à?"

"Đâu có..." công chúa Vân Hòa nhướng mày, nhanh chóng tiến lại gần nói nhỏ điều gì đó.

Thấy sắc mặt Hoắc Yết dịu đi, thậm chí còn cười một chút.

"Thật à?"

Công chúa Vân Hòa gật đầu nhanh chóng: "Thật hơn cả vàng ròng."

Hoắc Yết vui vẻ xoa đầu nàng ấy: "Vậy thì quyết định như thế."

Nghe lời hắn, công chúa hoan hô một tiếng, quay người rời đi.

Ta đứng dưới cây mai, cầm chiếc rổ, mất hồn một lúc lâu.

Công chúa Vân Hòa là muội muội ruột của Hoàng đế, Hoắc Yết là biểu ca của nàng, nhưng nếu nói về quan hệ huyết thống, họ không có quan hệ thân thiết lắm.

Mẫu thân của Hoắc Yết là cháu gái của Thái hoàng thái hậu, không phải là cô cô ruột của Hoàng đế.

Trong những năm đầu khi Thánh thượng vừa lên ngôi, triều đình còn đầy biến động, bà cùng phu quân đã kiên định giúp đỡ.

Sau khi Thánh thượng củng cố vững chắc địa vị, họ đã từ bỏ quyền lực để đi du sơn ngoạn thủy.

Thánh thượng biết ơn họ, không chỉ phong cho chức tước Trấn Quốc công, mà còn theo ý Thái hoàng thái hậu phong cho mẫu thân của Hoắc Yết tôn vị Đại Trưởng công chúa Khai Lãn.

Vì thế, nếu hắn thành hôn với công chúa Vân Hòa, cũng thật phù hợp.

Họ là một cặp xứng đôi.

Kỳ thực, ta không có lý do gì để không vui, ta sớm biết hắn nên thành đôi với một cô nương tốt, đó là điều hắn xứng đáng.

Ta nên chúc phúc.

Nhưng ta đã cố gắng mà không thể nở nụ cười.

Đại khái là tâm tình của ta trầm xuống thực sự quá rõ ràng, hắn cũng chú ý đến.

Hắn cầm chổi, nhìn ta chăm chú, ánh mắt không giống như thường ngày, tựa hồ ẩn chứa cảm xúc khác.

Dù hơi vô lý, ta vẫn muốn mắng hắn trong lòng—

Đồ móng heo!

Mắng cho thỏa lòng thì thôi, nhưng hiện thực vẫn là hiện thực.

Ta nhăn mày, nhìn những cánh hoa rải rác, thở dài.

"Cánh hoa lại rụng."

Cuối cùng chúng ta cũng không thể tự tay an táng hoa.

Mấy tên sai vặt đến, thấy chổi trong tay hắn, vội vàng tiến lên nhận lấy.

Hắn suy nghĩ một chút rồi đưa chổi và rổ cho họ, nhìn họ quét đống hoa gom lại, rồi chỉ thị họ đào một hố dưới gốc cây để chôn cánh hoa.

Việc an táng hoa xem như đã hoàn thành.

Khi thấy những cánh hoa được chôn kỹ, hắn mới mở miệng: "Giờ thì hoa không thể rụng nữa."

Ngụ ý, nàng đừng buồn nữa.

Khi Hoắc Yết nói một cách nghiêm túc như vậy, ta không kìm được, mũi chua chua, nước mắt bắt đầu rơi.

Ta thật sự không ngờ mình lại không kiềm chế được như thế.

Đương nhiên, dáng vẻ này của ta hù dọa đến hắn.

Hoắc Yết hoảng hốt, không biết phải làm gì, muốn lau nước mắt cho ta nhưng lại thấy không phù hợp, muốn an ủi nhưng không biết phải nói từ đâu.

Cuối cùng, ta cố gắng ngừng lại, tìm bậc thang để leo xuống.

"Xin lỗi, những ngày này ta hơi đa sầu đa cảm."

Hoắc Yết nhíu mày, bất ngờ nghiêng người về phía ta, nói một cách cẩn thận: "Muốn uống rượu không?"

Khi thấy ta ngẩn ngơ, hắn vội vàng giải thích: "Là ta muốn uống, nàng có thể cùng ta uống một chút?"

Ta đã nghĩ đến việc uống rượu ở yến hội này từ trước, huống hồ Hoắc Yết lại mời.

Dù rằng không nên, nhưng chỉ lần này thôi, ta cho phép bản thân mình phóng túng.

Hoắc Yết biết ta uống rượu, bởi vì Kim Lăng Đẩu là ta đã lấy của hắn.

Buổi thi thơ nam nữ ngồi riêng, lần trước ở bàn nam cũng mở cuộc thi, giải thưởng là Kim Lăng Đẩu. Ta không biết họ thi cái gì, nhưng Hoắc Yết đã giành được giải thưởng này.

Ta thực sự thích chiếc trâm ngọc tại bàn nữ, nhưng so với Kim Lăng Đẩu, chiếc trâm cũng không quan trọng lắm.

Vậy nên, ta đã lần đầu tiên chủ động tìm Hoắc Thế tử thông qua mối quan hệ của huynh trưởng.

Lúc ấy, hắn rất kinh ngạc, dường như không hiểu tại sao ta đổi trâm ngọc lấy rượu, huống hồ hắn không có dùng trâm ngọc.

Ta biết rằng sự trao đổi này không hợp lý, và Hoắc Yết cũng không cần phải đổi bình rượu quý giá lấy một chiếc trâm vô dụng.

Nhưng bất ngờ là, hắn đồng ý.

Đáng lẽ việc này cũng đã kết thúc, nhưng huynh trưởng ta lại là kẻ thật thà, cứng nhắc, nhất định phải đại diện cho ta thi một trận nữa, ai thắng mới có quyền giữ giải thưởng.

Lúc ấy, ta mới biết rằng ở bàn nam họ thi đấu võ.

Nhưng huynh trưởng ta đánh không lại Hoắc Yết.

Ta rất bối rối.

Ta cảm thấy với sự trợ giúp của huynh trưởng, rượu ngon cách càng ngày càng xa.

Ta bắt đầu lo lắng.

Quy tắc của cuộc thi là không thể thay thế người khác, ngay cả khi là một cuộc đấu võ, ta cũng phải tự mình tham gia.

Nhưng cái đao ta còn không cầm nổi...

Hoắc Yết dường như muốn nói gì đó, nhưng ta đã quyết định, nhắm mắt bước vào khu đất trống trong rừng.

Loại chuyện xấu hổ như vậy, càng ít người biết càng tốt.

Luật của trận đấu là chỉ cần chạm vào đối phương là dừng, chúng ta mỗi người cầm một thanh kiếm gỗ đối diện nhau.

Dưới sự bình tĩnh tiêu sái của Hoắc Yết, ta ngược lại giống như một con chim cút run rẩy trong gió lạnh.

Động tác của anh ấy rất nhanh, kiếm càng nhanh hơn, toàn bộ động tác diễn ra sắc bén và mạnh mẽ, phong thái uyển chuyển.

Ta sợ hãi.

Dù sao ta cũng là nữ tử, không phải là quân tử.

Khi Hoắc Yết tiến lại gần, ta đột ngột ngồi xuống, dùng kiếm gỗ đâm vào chân hắn.

Thủ đoạn này quá âm hiểm, khiến Hoắc Yết cứng đờ tại chỗ.

A huynh ta cũng rất ngạc nhiên.

Tràng diện an tĩnh thật lâu, lâu tới nỗi ta đã chỉ trích bản thân mình, tự phê bình từ đầu đến chân.

Nhưng khi Hoắc Yết phản ứng lại, kéo ta đứng dậy và đưa rượu cho ta, ta phải cố gắng nín cười.

Tiểu nhân đắc chí, quân tử gian gian…

Ta vui quá đi!

Tuy nhiên, khi đưa chiếc trâm ngọc cho hắn, ta vẫn cảm thấy có chút nuối tiếc.

Dù là tiểu nhân, nhưng cuối cùng ta vẫn là một cô nương.

Ta đi dạo một vòng, lại đi đến rừng trúc nơi chúng ta đã từng luận võ kia.

Rừng trúc mùa đông không còn tươi tốt như mùa hè, toát ra không khí đìu hiu, bên cạnh bãi đất trống có bàn đá và ghế đá.

Hình ảnh Hoắc Yết cầm kiếm gỗ, bay lên không trung, rực rỡ như mặt trời, phong thái tự nhiên như thế nào còn in đậm trong tâm trí ta.

Sau đó ta nhịn không được che miệng bật cười.

Ta không biết hắn có nhường ta không, chắc hắn không ngờ rằng cuối cùng ta lại dùng ám chiêu để thắng cuộc đấu không cân sức này.

Có lẽ Hoắc Yết cũng nhớ lại cuộc đấu đó, hắn cười nói: "Lần đầu tiên ta đấu võ thua, lại là dưới tay của nàng."

"Chiến thắng của ta không xứng đáng." Ta nhận lấy rượu mà Hoắc Yết đưa cho, nâng ly cùng hắn.

Tạm thời quên đi những quy củ của thục nữ, dù ta cố gắng làm một khuê tú đến mấy, chúng ta cũng không thể nào có tương lai.

Uống một hớp, ta hơi sửng sốt, hóa ra là Thiêu Vân tửu.

Thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

Rượu ngon, người đẹp.

Chờ ta kịp phản ứng, một bình rượu đã cạn đáy.

Miễn là không phải là rượu nặng như Kim Lăng Đẩu, ta tự tin ngàn chén không say.

Nhưng...

Hoắc Yết có vẻ không ổn lắm.

Hắn trở nên mơ màng, lảo đảo, thậm chí bắt đầu lung lay sắp đổ.

Ta đi qua vỗ vỗ bờ vai của hắn, hy vọng hắn thanh tỉnh một chút.

Nhưng không ngờ, hắn lảo đảo và mặt dán lên eo ta.

Nếu là ngày thường, ta đã tát hắn một cái, nhưng Hoắc Yết...

Ai bảo hắn đẹp trai như vậy cơ chứ!

Hắn thực sự rất đẹp, đẹp đến mức bất công.

Quỷ thần xui khiến, tay ta chạm vào đôi lông mày của hắn, thời điểm rụt tay lại, vô tình lướt qua một bên mặt hắn, ấm áp mà mềm mại.

Trái tim ta đập thình thịch, không biết có phải do hơi rượu hay không, thiêu đốt khuôn mặt ta đến đau nóng.

Đột nhiên, một tiếng "Mãn Mãn" vang lên từ xa, cách đó một khoảng nhỏ rừng trúc, a huynh ta sải bước đi đến.

Ta lập tức đẩy đầu Hoắc Yết ra.

Hắn chầm chậm ngã xuống đất.

"Mãn Mãn, sao muội lại ở đây, Xuân Hòa đang tìm muội đấy."

A huynh tiến lại gần, mới nhìn thấy Hoắc Yết đang lảo đảo đứng dậy từ mặt đất.

Cú ngã đó dường như giúp hắn thanh tỉnh hơn một chút.

"Mãn... Mãn Dương, ngươi... sao lại ở đây?"

Hoắc Yết xoa trán, cố nhớ lại một chút: "À, ta và Mãn Mãn... đang uống rượu."

Nói xong, hắn còn mỉm cười với ta, mang theo hơi men, lộ ra vẻ ngu ngốc đần độn khác thường.

Ta chột dạ, ta áy náy, ta xấu hổ vô cùng.

"Thế tử đã say, huynh hãy tìm người đưa hắn về phủ đi. Ta... ta đi tìm Xuân Hòa."

Ta không dám ở lại sợ bị hỏi thêm, quay người bước nhanh rời khỏi rừng trúc.

Sợ rằng a huynh sẽ nhận ra điểm khác thường.

Nhưng với tsự chậm hiểu của huynh trưởng ta, chắc là không sao đâu.

Khi quay trở lại vườn mai, Xuân Hòa đang đứng dưới cổng treo hoa, cầm áo choàng lo lắng đến mức đỏ cả mắt.

Thấy ta, nàng ấy chạy đến.

"Tiểu thư đi đâu vậy, làm ta sợ muốn chết."

Lúc đó ta thực sự động tậm, nhất thời nóng não, nên quên mất Xuân Hòa.

Ta xốc lại chiếc áo choàng vừa mặc, nhẹ nhàng an ủi nàng ấy: "Bị một đóa hoa câu dẫn, làm ta quên mất Xuân Hòa của ta, thực xin lỗi."

Xuân Hòa chỉ lo lắng thôi, nghe vậy nàng ấy bắt đầu tò mò: "Mùa đông này còn có hoa gì mà đẹp như vậy?"

Hoa nào có thể nổi bật và thu hút người xem trong mùa đông, hẳn là phải là loại hoa quý.

Dù Cẩm Tú Viên luôn xa hoa và lộng lẫy, nhưng những loài hoa quý vào mùa đông đều được chăm sóc trong nhà kính, làm sao dễ dàng đem ra ngoài để ngắm.

Hoa gì?

Hoắc Yết có thể là hoa gì...

Đại khái…

"Là hoa mẫu đơn."

Giọng Xuân Hòa thán phục: "Quả nhiên là Cẩm Tú Viên, mùa đông còn có hoa quý như vậy."

Trong đầu ta tự dưng hiện lên hình ảnh Hoắc Yết mặc các loại trang phục khác nhau.

Mẫu đơn trắng cao nhã, mẫu đơn đỏ loá mắt, mẫu đơn xanh tuấn tú, mẫu đơn tím ngạo khí, nói chung là…

Đầu đẹp.

Dù sao, chỉ có mẫu đơn mới thực sự là quốc sắc.

Ẩn bớt





Tất cả cảm xúc:359359

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play