Nhưng mà điều khiến cho Tiểu Nhu uất nghẹn nhất chính là, khó khăn lắm mới có thể nhặt được một quả cầu lông mềm, còn chưa ôm ấp vuốt ve được mấy ngày thì đã biến thành một đứa trẻ trắng trẻo, bây giờ lại còn đưa ra ước phát tam chương với nàng, như vậy chẳng phải là nàng không bao giờ sờ được vào đuôi của nó nữa hay sao...

Thấy biểu hiện buồn bực vô cùng của Tiểu Nhu, trong lòng Thiên Độ hết sức thoả mãn, đồng thời cũng có chút không biết phải làm sao, hắn đường đường là người nối nghiệp tộc trưởng tộc Cửu Vĩ Hồ, vậy mà bây giờ phải dựa vào tay nghề nấu nướng, để đổi lấy một ít quyền lợi thanh tịnh của mình.



“Vậy…” Tiểu Nhu bĩu môi nhấm nháp tư vị tay nghề nướng thịt của Thiên Độ, vuốt lông đuôi quan trọng nhưng ăn ngon cũng rất quan trọng, Tiểu Nhu gian nan lựa chọn: “Vậy được rồi! Vậy sau này ngươi phải nấu ăn mỗi ngày cho ta!”

“Ngươi yên tâm! Những món ngươi làm ta cũng hoàn toàn không muốn ăn…” Thiên Độ lập tức đồng ý, tất cả hết sức vui vẻ tiếp tục nướng thịt, lại cho Tiểu Nhu thêm một cái đùi thỏ.



Gặm đùi thỏ thơm ngon, Tiểu Nhu chớp mắt “Ngày mai là sinh thần của ta, ta lại là ân nhân cứu mạng của ngươi, một ngày quan trọng như vậy, ngươi dự định tặng lễ vật gì cho ta?”

“Nói đi, ngươi muốn gì? Ta sẽ cố gắng thỏa mãn ngươi.” Thiên Độ không hề nhận ra tia sáng tinh ranh trong đáy mắt Tiểu Nhu.



“Được rồi! Ta muốn ngươi biến trở lại làm tiểu hồ ly chơi với ta một ngày, kể cả ngủ chung nữa!”

“Không được!” Thiên Độ hối hận đến nỗi hàm răng cũng ngứa, vừa rồi vì sao hắn lại ngu xuẩn vội vàng đồng ý tặng lễ vật cho nàng chứ?!



“Vì sao?! Không phải ngươi nói cái gì cũng đồng ý sao? Sao con người của ngươi lại lật lọng như vậy? Không phải, vì sao con hồ ly nhà ngươi lại lật lọng như vậy? Ai cũng nói Hồ Ly rất thích lừa gạt người khác, bây giờ ta đã hiểu ra, vừa rồi ngươi cũng là gạt ta...” Tiểu Nhu cắn cắn môi, bắt đầu lải nhải than thở: “Thiên Độ ngươi nghĩ lại mà xem, nếu không nhờ có ta, thì ngươi đã chết lạnh ở trên nền tuyết, lúc đầu khi ta vừa mới nhìn thấy người còn dự định sau khi nuôi người lớn lên thì sẽ dùng lông của ngươi làm cổ áo, nhưng sau đó ta lại mềm lòng cho người ăn ngon uống tốt, chăm sóc hầu hạ ngươi, ngươi còn thành công hóa hình rồi! Ngươi nói xem, có phải là nên báo đáp ta không? Chỉ có một phần lễ vật nhỏ như vậy mà cũng không đồng ý với ta…”



Thiên Độ bị nói đến mức đau đầu: “Ta đồng ý là được chứ gì?! Ngươi im miệng đi!”

“A! Ta đã biết ngươi là tốt nhất!” Tiểu Nhu cầm cái đùi thỏ trong tay, vui vẻ nhào về hướng Thiên Độ.

“Hừ…” Thiên Độ linh hoạt né tránh “Đừng tưởng là ta không nghe thấy, lúc đầu người nhặt ta với mục đích là làm cổ áo lông.”



“Ha ha ha…” Tiểu Nhu có chút xấu hổ cười cười “Nói đùa, nói đùa thôi... Đừng tin là thật.”

Sau đó lại cảm thấy hết sức mỹ phẩm hưởng thụ cảm giác mềm mại êm ái từ bộ lông xù xù của Thiên Độ, những ngày tháng tiếp theo Tiểu Nhu và Thiên Độ Chính thức triển khai cuộc sống sinh hoạt bình đạm: Một người nấu cơm cả hai cùng tu luyện.

Trước khi gặp được Đào Tiểu Nhu,Thiên Độ chưa bao giờ phát hiện mình lại có khả năng như vậy. Đối với một người có thói quen ở sạch giống như hắn mà nói, sự bừa bãi lộn xộn của Tiểu Nhu quả thực chính là một cái gai to trong lòng, phải ra tay thu dọn hết hai ngày mới có thể miễn cưỡng vừa mắt. Trong khi đó Tiểu Nhu từ ngày có Thiên Độ, ngày nào cũng ăn ngon ngủ tốt, tâm tình vô cùng vui vẻ thoải mái.



Thời gian cứ như vậy chớp mắt mà đã trôi qua nhiều năm, Tiểu Nhu Tìm đủ các loại lý do khiến Thiên Độ phải rất nhiều lần hóa lại nguyên hình, Thiên Độ Cũng đã phát triển từ một đứa trẻ con thành một thiếu niên cao qua tai Tiểu Nhu.

Dựa vào linh khí thừa thãi ở rừng đào, cộng thêm thiên phú bẩm sinh, tu vi của Thiên Độ cũng đã tiến bộ vượt bậc, rất nhanh đã tiệm cận cảnh giới địa tiên.

Nhưng Đào Tiểu Nhu mấy ngày gần đây lại trở nên có chút thần thần bí bí, mỗi lần nhìn thấy hắn cứ muốn nói lại thôi.

Cuối cùng vào một đêm trăng sáng vằng vặc, Tiểu Nhu gọi Thiên Độ đang muốn về phòng nghỉ ngơi lại.



“Làm gì vậy?” Thiên Độ Cũng cảm thấy có chút bất an trong lòng, hắn có thể nhận ra được, linh khí trong rừng đào thời gian gần đây có chút hỗn loạn, dường như có xu hướng tự hội về hướng tiểu viện.

“À…” Tiểu Nhu nhìn Thiên Độ bằng ánh mắt cực kỳ lưu luyến: “Có thể cho ta sờ lông đuôi của ngươi không...”

Thiên Độ nhìn khuôn mặt tiếc rẻ của Đào Tiểu Nhu, ngoài miệng không nói trong lòng cũng đại khái đoán được, liền yên lặng không lên tiếng hiển lộ một cái đuôi mềm mại xõa tung của mình.

Tiểu Nhu vươn tay xoa xoa lông đuôi mềm mại của Thiên Độ, chép miệng có chút khổ sở than vãn: “Cũng là trạng thái này của ngươi cho ta cảm giác tốt nhất, nếu ngươi vẫn luôn là một cuộc bông nhỏ thì tốt biết mấy, như vậy ta đi đâu cũng có thể mang ngươi theo.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play