Đường Tâm chưa từng lo lắng mình sẽ bị giáo sư Hồ sa thải, thứ nhất là bởi vì cô cũng không quá cần công việc này, thứ hai là bởi vì từ trước cho đến bây giờ giáo sư Quan vẫn chưa hề thông báo tuyển dụng trợ lý mới.

Lấy này có thể thấy được Hồ Tân Nghiên là thật sự thực nghiêm túc.

Trong lòng Đường Tâm thầm nghĩ, động tác trên tay cũng không dừng, nàng cắm USB Hồ Tân Nghiên đưa vào máy tính, chuẩn bị chiếu phim bằng màn hình trong phòng học.

Đoạn giới thiệu quen thuộc vang lên, hai mắt Đường Tâm bất tri giác mở lớn, ánh mắt cô và Khổng Lập Hạ ngồi bên dưới liếc nhau, thành công nhìn thấy biểu hiện "mày lấy công chế tư nha" trên mặt đối phương.



Cô thật sự không biết, Hồ Tân Nghiên bảo cô chiều phim lại là phim Đức.

Đó là một bộ phim cũ 20 năm trước, cũng là bộ phim đầu tiên đưa cô và Khổng Lập Hạ đến với điện ảnh Đức.



Khác với các bộ phim Đức nổi tiếng về Chiến Tranh Thế Giới Thứ Hai, đây là một bộ phim tâm lý. Run Lola Run ( Chạy đi Lola) là một bộ phim kinh dị thử nghiệm của Đức năm 1998 do Tom Tykwer viết kịch bản và đạo diễn. Câu chuyện kể về một cô gái tên Lola, người cần đạt được 100.000 Deutschmarks trong vòng 20 phút để cứu sống bạn trai Manni của cô. Phim nhựa hàm súc, thông qua hiệu ứng bươm bướm, nói với mọi người xem rằng vận mệnh không thể biết trước.



Cô và Khổng Lập Hạ từ trước cho đến nay đại khái đã bốn lần, mỗi lần xem xong đều có những ý tưởng và sự đúc kết khác nhau. Tuy rằng thông thường đề tài đều sẽ lấy một câu "lát nữa ăn gì?" để kết thúc, nhưng không thể phủ nhận bộ phim này rất có ý nghĩa.



Ngày hôm qua khi Hồ Tân Nghiên đưa USB cho cô, chỉ nói: “Sau khi cho các bạn học xem xong, bảo bọn họ viết cảm nhận, viết xong thì gửi vào trong hộp mail cho tôi, số lượng từ không giới hạn.”

Cô cầm chiếc USB nhỏ trong tay, tò mò hỏi một câu: “Là phim gì thế?”

Hồ Tân Nghiên nghiêng đầu nhìn cô một cái, không trả lời cô mà hỏi lại: “Cô cũng muốn viết cảm nhận sau khi xem xong à?”



Đột nhiên cô cảm thấy, giáo sư Hồ này tuy rằng thoạt nhìn có vẻ lãnh đạm, nghiêm túc và cổ hủ, nhưng không ngờ sở thích đối với phim ảnh cũng rất có phẩm vị …

Không thể phủ nhận, giờ khắc này cô bắt đầu sinh ra một chút hứng thú đối với Hồ Tân Nghiên nhờ cùng thích bộ phim này, đại khái là lớn bằng móng tay.

Đường Tâm bước xuống khỏi bục giảng, ngồi bên cạnh Khổng Lập Hạ, ma xui quỷ khiến lại không giải thích với Khổng Lập Hạ rằng bộ phim này là do Hồ Tân Nghiên bảo cô chiếu.



Bên tai là lời thoại quen thuộc, đôi mắt lại bất tri giác nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mây trên trời vẫn luôn có ý nghĩa của riêng mình, luôn rất thích mô phỏng, còn tỏ ra nghịch ngợm muốn người ta đoán nó đang mô phỏng hình ảnh gì.

Ánh mắt cô dần dần tan rã, không có điểm dừng chân, ngây ngốc giống như đang đi vào cõi thần tiên, con ngươi đen như đá quý có thêm sự thần bí.

Mãi cho đến khi giáo sư Hồ mặc vest đi giày da bước lên bục giảng, tắt phim, cô vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.

“Ồ!” Khổng Lập Hạ bên cạnh không ngờ giáo sư mới tới lại đẹp trai như vậy, liền phấn khởi dùng khuỷu tay huýt vào Đường Tâm một chút, “Loại trai đẹp mặc áo sơmi cũng phải thắt chặt từng cái nút áo này, nói tiếng Đức cũng thuần khiết như vậy, khó trách mày tiếc rẻ không cho tao xem ảnh chụp…”



Cô ta không quên vứt ánh mắt mờ ám cho Đường Tâm, “Có chuyện nha.”

“……”

Đường Tâm theo bản năng nhìn thoáng qua Hồ Tân Nghiên, ngũ quan lạnh lùng, thái độ nghiêm túc.

Áo khoác vest được hắn tùy tiện đặt lên chỗ ngồi trên bục giảng, thân trên là một chiếc áo sơ mi sọc màu lam nhạt, kiểu dáng này rất dễ dàng mặc thành một anh chàng bán bảo hiểm, nhưng ở trên người hắn lại giống một vị công tử lịch sự nghiêm túc.



Giờ phút này, Hồ Tân Nghiên đang đứng trên bục giảng dùng tiếng Đức lưu loát mà giảng bài.

Tuy rằng Đường Tâm phần lớn là nghe không hiểu hắn đang nói gì, trong lúc lơ đãng lại chú ý tới tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay cường tráng, và hầu kết chuyển động, không ngờ lại tăng thêm mấy phần gợi cảm…

Má ơi! Đường Tâm đột nhiên gõ đầu mình, cô điên rồi sao? Sao lại dùng từ “gợi cảm” này kia chứ?!

Nhất định là gần đây viết loại hình tổng giám đốc bá đạo hơi nhiều, quyển tiếp theo cần phải thay đổi phong cách, huyền nghi trinh thám cũng không tệ, đáng để suy nghĩ.

Khổng Lập Hạ dùng ánh mắt hài hước trêu chọc cô: “Sao thế, đang mê mẩn à…”

Đường Tâm cứng đờ một chút, mạnh miệng nói: “Là ảo giác của mày thôi, tao đang sắp xếp cốt truyện.”

Cô ra vẻ bình tĩnh chớp chớp mắt, lấy notebook ra, dựa vào bàn giả vờ bắt đầu viết cốt truyện cho quyển tiểu thuyết tiếp theo của mình, giống như muốn xoá bỏ bộ dạng si mê của mình vừa rồi đối với người nào đó.

Nhưng điều Đường Tâm không biết chính là, động tác nhỏ đáng yêu này của cô đã bị Hồ Tân Nghiên thu vào trong đáy mắt. Hắn cao một mét tám mươi mấy, đứng trên bục giảng, ngay cả bạn học nam ngồi ở hàng cuối cùng chơi game, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Hắn nhíu mày, các cô gái thời đại này vì sao đầu óc dường như đều có chút…

Đây là đang tự nói mình sao?

Đường Tâm có chút chột dạ, lớp tiếng Đức còn chưa tan học đã tự mình trở về ký túc xá giáo viên trước.

Cô vội vàng chạy về nhà, đúng lúc gặp được cậu đàn em làm thêm công việc đưa nước, đang từ trên lầu đi xuống, tay còn cầm theo hai cái thùng không, phía sau là một cô gái trẻ.

Là Tiểu Văn con gái ông chủ Vương tiệm nước khoáng, học cùng chuyên ngành với cậu đàn em kia, Đường Tâm cũng gặp qua vài lần.

Đường Tâm bình ổn tim đập, thái độ tự nhiên chào hỏi đàn em: “Ôi, các em cần mẫn vậy sao...”

Hai người thẹn thùng cười cười với Đường Tâm, “... Chị.” Dường như bị bắt gặp liền có chút xấu hổ.

“Buổi sáng không có tiết.” Cô bé kia giải thích.

Từ sau khi gặp Đường Tâm, thần sắc Tiểu Văn luôn có chút do dự, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại bị bạn trai mình dùng ánh mắt ngăn lại.

Thang lầu nhỏ bé như vậy, động tác nhỏ của hai người bọn họ tất nhiên là không thể gạt được Đường Tâm.

“?”Tay cầm chìa khóa của Đường Tâm khựng lại một giây, cô hiểu ý người khác, hỏi: “Các em có muốn vào ngồi một chút không?”

Tiểu Văn lại vội vàng lắc đầu, “Không được không được, còn có mấy nhà phải đưa nước đấy.”

“À vậy sao, vậy lần tới có rảnh lại đến chơi nhé.” Đường Tâm cũng khách sáo một câu, nói xong liền dự định đóng cửa lại.

Tiểu Văn thấy thế vội kéo góc áo bạn trai, vẻ mặt do dự nhìn cô.

Cậu đàn em vội vàng kêu lên một tiếng: “Chờ một chút, chị.”

“Sao?” Đường Tâm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn đôi tình nhân nhỏ trước mặt.

Cậu đàn em tỏ thái độ rối rắm gãi gãi đầu, nhấp miệng nhìn thoáng qua bạn gái mình, dường như đã hạ quyết tâm, ấp a ấp úng hỏi Đường Tâm: “Chị ơi, lần trước chị nhờ em đưa nước cho căn hộ ở lầu 5 khu đối diện, người đó có phải là bạn trai chị không?”

“Sao?” Đường Tâm nghe vậy nhíu nhíu mày, không thể tin được: “Cậu nói gì?”

“Thôi đi để em nói cho!” Tiểu Văn không nhịn được mở miệng, “Bọn em không có ý xen vào chuyện riêng của chị, nhưng mà gần đây rất nhiều bạn học đang bàn tán việc này, đã truyền đi khắp cả trường rồi còn lên cả diễn đàn trường nữa, bọn họ nói gần đây chị đang yêu đương, cả ngày ra vào có đôi, trong bài viết còn có cả ảnh chụp chị.”

Cô bé sốt ruột muốn chứng minh những gì mình, liền lấy điện thoại di động ra bấm vài cái, đưa tới trước mặt Đường Tâm.

“……” Đường Tâm tập trung nhìn vào, lập tức nhận ra hai bóng người trong ảnh chụp chính là cô và Hồ Tân Nghiên.

Hôm phải đi lấy các gói hàng từ trong tiệm, đi qua sân thể dục phía tây, ảnh chụp cô đang ngửa đầu cười tủm tỉm nói chuyện với Hồ Tân Nghiên, giáo sư hồ cực kỳ lịch sự hơi khom người lắng nghe, khuôn mặt vui vẻ.

Không thể không nói bức ảnh này chụp rất đẹp, Đường Tâm nhướng mày có chút kinh ngạc.

Xem ảnh chụp xong, lại nhìn ánh mắt quan tâm của đôi tình nhân trước mặt, Đường Tâm đành phải xấu hổ ho nhẹ, rồi ra vẻ bình tĩnh nói: “Chị biết rồi, cảm ơn hai người!”

Đợi sau khi hai người đi khỏi, sự bình tĩnh trên khuôn mặt cô đã bị mất không còn thấy bóng dáng, thay vào đó là sự kinh ngạc thậm chí khó mà tin tưởng!

A a a a a a a a a a a a! Bị ghép đôi thậm chí là ghép đôi đến trên đầu mình là trải nghiệm như thế nào:)

Khổng Lập Hạ tan học trở về, liền nhìn thấy Đường Tâm bộ dạng sống không còn gì hối tiếc, cả người nằm trên sofa hồn vía lên mây, gót chân nhỏ gác lên cao uể oải yểu xìu.

Cô ta vỗ một cái vào mông người nào đó, không khách sáo, nói: “Bị làm sao vậy? Không phải tao đã bảo hội học sinh xóa bài viết về mày rồi hay sao… Yên tâm, bình tĩnh, giáo sư Hồ chỉ mới về trường có mấy ngày, đường đi cũng vẫn còn chưa rõ, nhất định sẽ không đọc được bài viết này đâu.”

Đường Tâm không thèm để ý đến cô ta, bực bội trực tiếp đá chân ra, cả khuôn mặt chôn trên sofa, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh ư ư kỳ quái.

Khổng Lập Hạ: “…” phản ứng như thế này thật không bình thường! Hai người đã quen biết nhiều năm cô còn chưa từng nhìn thấy Đường Tâm có loại biểu hiện vừa giống với "thẹn thùng" vừa giống với "hối hận" kỳ lạ như thế này bao giờ?!

Cô ngẫm nghĩ, lại nghĩ tới khuôn mặt điển trai giáo sư Hồ, thử hỏi: “Mày quan tâm như vậy, không phải là thật sự thích giáo sư Hồ rồi chứ?”

Gót chân nhỏ của Đường Tâm lập tức cứng đờ ở giữa không trung.

Khổng Lập Hạ nhướng mày: “Sao?” Cô ta đẩy đẩy người đang giả chết trên sofa.

Nửa ngày sau, có tiếng nói rất nhỏ truyền tới từ trên sofa: “Ừ rất có thể…?”

Khổng Lập Hạ bỗng dưng cảm thấy trò chơi trên điện thoại cũng không vui nữa, cô ta ném sang một bên, kéo Đường Tâm ngồi thẳng người, ánh mắt đối diện nhau, khẩn trương lặp lại một lần: “Mày, thật, sự, thích, giáo, sư, Hồ?”

Dưới ánh mắt thần chết của cô ta, Đường Tâm có chút chột dạ, “Cũng không phải, tao chỉ là đột nhiên sinh ra một chút hứng thú với anh ta, chỉ một tí xíu.”

Cô vươn ngón út về phía Khổng Lập Hạ so sánh, có chút hương vị giấu đầu lòi đuôi.

Khổng Lập Hạ mắt trợn trắng, “Thế giới của người trưởng thành, thì phải thẳng thắn nhìn vào tình cảm của mình, thật thà là bày tỏ, ai lại dong dài như vậy! Có là có, không là không.”

“Những lời này chẳng lẽ không phải là lúc trước mày xúi giục tao tỏ tình với tổng giám đốc bá đạo nhà tao à?” Khổng Lập Hạ tiếp tục mắng, “Lúc phân tích tình cảm của người khác thì đạo lý rất rõ ràng, đến phiên mình thì giống như con rùa đen rút đầu, vừa nhìn đã thấy là độc thân từ trong bụng mẹ.” Cô ta bĩu môi, lấy điện thoại di động tiếp tục chơi trò chơi.

Đường Tâm không phục, thẳng sống lưng, nâng cằm: “Vậy chẳng phải lúc trước sau khi mày nghe xong lời tao nói, mới có thể thu phục được anh ta vào túi hay sao…”

Thành công thông qua 583 cánh cửa, Khổng Lập Hạ ngồi vào thảm lựa chọn thức ăn vặt, tìm thấy món mình thích, liền không khách sáo mà bỏ vào miệng, còn không quên trêu tức đối phương, “Nhưng mà, mày biết chủ động tỏ tình hay sao?”

Thuộc tính rùa rụt đầu của cô bạn thân nhà mình, cô ta đã hiểu quá rõ đến mức không thể rõ ràng hơn, quyển tiểu thuyết lần trước vẫn còn chưa viết xong kết cục, biên tập nhắn tin hơn 99 lần cũng không dám trả lời, vậy mà ở phòng học còn nói sẽ chuẩn bị cho cốt truyện của quyển tiểu thuyết mới, vừa nghe đã thấy không thực tế!

Quả nhiên, sắc mặt Đường Tâm đỏ lên, ngượng ngùng xoắn xít, ấp a ấp úng nói: “… Cái gì?! Tỏ tình sao...”

Ngoài miệng không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng Đường Tâm đột nhiên dâng lên một chút ý chí chiến đấu cần thiết chỉ trong nháy mắt đã có thể đánh gục tinh thần tranh giành vào “shopping 99”. Đừng hỏi vì sao, hỏi chính là bị ái choáng váng đầu óc.

Thế giới của người trưởng thành, một chút xíu ảo cảm đối với loài người độc thân từ trong bụng mẹ như cô mà nói là rất hiếm có, dù sao đi nữa 22 năm qua cũng không có lần thứ hai.

Lúc xuất hiện đương nhiên là phải nhanh chóng nắm lấy!

Nhưng mà còn chưa kịp chờ Đường Tâm nghĩ ra cách để biểu đạt tâm ý của mình, thì cửa hàng gà rán đã xảy ra chuyện trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play