Hồ Tân Nghiên cười nhạt không nói, chỉ giữ chặt túi đồ trên tay, lúc này mới chú ý tới việc trong nhà mình không có dép lê dư, trong lòng âm thầm ghi nhớ chuyện này.

Di động đột nhiên vang lên, là điện thoại từ nước ngoài. Hồ Tân Nghiên nhìn Đường Tâm đứng trên thảm, đôi mắt đưa khắp nơi tham quan, ngượng ngùng nói: “Tôi nghe điện thoại, cô giúp tôi mở các gói hàng trước nhé.”

“À, anh cứ nghe đi.” Đường Tâm ngắm nghía khắp nơi, thì ra đồ đạc của chủ nhà là cô giám sát công ty chuyển nhà dọn đi. Căn phòng này cùng loại hình với căn mà cô thuê, nhưng lại khác hoàn toàn với căn hộ tràn đầy hơi thở nhân sinh của cô, nơi này trống rỗng, chỉ có những đồ vật hôm đó cô cùng hắn đến cửa hàng gia cụ thành phố đặt mua, được bày biện một cách hợp quy tắc.

Nhìn một vòng, không còn gì khác. Đường Tâm kéo các gói hàng chuyển phát nhanh đặt lên trên thảm, tìm một vòng không thấy kéo, may mắn là váy đủ dài, cô xếp chân ngồi lên trên thảm.

Lấy từ trong túi xách ra một chiếc chìa khóa, cô nhanh chóng khui thùng máy lọc nước. Có hơi nặng, Đường Tâm kéo máy lọc nước đến cửa phòng bếp, quả nhiên không sai, phòng cô bên kia cũng có bệ đặt máy lọc nước trước cửa phòng bếp.



Cô ngồi trở lại, tiếp tục mở các gói hàng. Ủa, đây là của Lập Hạ, đây là của cô. Mở được một nửa, cuối cùng cũng có một gói là của Hồ Tân Nghiên. Đường Tâm mở gói, là một chiếc đèn bàn tự động, nhìn bản hướng dẫn sử dụng, cô một lần nữa phát huy năng lực khoa học tự nhiên sinh động, nhanh chóng thu phục.



Chờ khi Đường Tâm đã mở hết các gói hàng, đặt vào đúng vị trí, các món hàng của mình bỏ vào túi, đặt trước cửa. Tất cả những việc này tốn không ít thời gian, nhưng Hồ Tân Nghiên vẫn còn ở trong phòng gọi điện thoại chưa ra.

Đường Tâm ngồi trên sô pha, đôi mắt nhìn cửa chính phòng ngủ, nghĩ thầm hay là mình về trước… chuyện tiếp theo cũng không có việc gì cần cô làm, nhìn đồng hồ đã sắp 5:00 chiều, không biết chiều nay nên ăn món gì, lẩu cay chăng? Một nồi lẩu cay? Hay là lẩu xương sườn chua ngọt? Lẩu bò chua cay? Cá hầm cải chua?



Đã lâu không ăn cá hầm cải chua, phố ẩm thực có một tiệm bán cá hầm cải chua, quả thực là tình yêu trong đời cô! Bình thường còn phải xếp hàng, nhưng bây giờ còn sớm, hẳn là có chỗ ngồi, nếu không thì bảo Lập Hạ đi cùng, cô nàng này tuần trước còn lải nhải bảo muốn ăn.



Cá thái lát tươi sống, thu hút rất nhiều fans hâm mộ, dưa và củ cải chua lại chua ngọt ngon miệng, nước canh nồng đậm không ngán, hoa tiêu vừa cay vừa kích thích, ớt khô phủ kín toàn bộ mặt nồi.

“Mlem.” Đường Tâm chỉ nhớ lại cũng đã phải chảy nước miếng, cô liếm môi, cầm di động gửi tin nhắn cho Khổng Lập Hạ.

【 Đường Tâm 】: Tối nay, gặp ở tiệm cá hầm cải chua phố ẩm thực!



【 Bạn cùng phòng Khổng Lập Hạ 】: Hừ, (icon kiêu ngạo). Chờ bà đây xem thời khoá biểu đã.

Hồ Tân Nghiên nghe điện thoại xong ra ngoài liền nhìn thấy một hình ảnh như thế này, cô gái xinh xắn ngồi trong một góc sofa, sofa màu đen càng khiến cho cô trở nên trắng hơn, giống như một tiên nữ nhỏ rơi xuống căn phòng này. Lúc này tiên nữ đang dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn màn hình điện thoại di động, đôi môi khẽ mấp máy, giống như nghĩ đến món ăn ngon nào đó.



Hắn nhìn những đồ vật vừa mới xuất hiện trong nhà mình, mỗi thứ đều đã được cô gái nhỏ này bày biện hợp lý.

Hắn gọi tên cô: “Đường Tâm.” Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn về phía hắn trong nháy mắt, miệng khẽ nhếch, thần thái ngây thơ, xem ra căn bản là không chú ý tới hắn đã quay lại, ma xui quỷ khiến, hắn hỏi: “Buổi tối ăn gì?”

Đường Tâm còn đắm chìm trong ảo tưởng đêm nay có thể ăn cá hầm cải chua, tự nhiên trả lời hắn: “Cá hầm cải chua!” Giọng nói không giấu được hưng phấn.

“Được.” Quả nhiên là chỉ nghĩ đến ăn, Hồ Tân Nghiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đi tới cửa, ngón tay móc lấy túi hàng của cô, lại nhìn về phía người đang ngồi trên sofa: “Đi thôi.”

“A?” Đây là muốn cùng cô đi ăn tối à?

Nhưng mà, Đường Tâm nhìn lại lịch sự trò chuyện giữa mình và Khổng Lập Hạ, lại nhìn Hồ Tân Nghiên đã đứng chờ ở cửa.

【 Đường Tâm 】: Đã có người hẹn, cậu thì hôm nào bà đây đi sau.

【 Bạn cùng phòng Khổng Lập Hạ 】:…

Trong tiệm cá hầm cải chua, Đường Tâm gọi món, dựa vào động tác uống nước mà len lén liếc mắt nhìn Hồ Tân Nghiên ở đối diện, đối phương tỏ ra hết sức bình thản ngồi trong tiệm cơm nhỏ hết sức xô bồ, trên tay cầm di động trả lời email, dường như nhận thấy điều gì, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đường Tâm, vừa lúc đối diện với ánh mắt cô.

Đường Tâm đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị nước làm sặc một chút, hơi xoay người ho khan không ngừng. Trong tầm tay có khăn giấy đưa qua, “Cảm ơn, khụ khụ.” Cô quờ quạng nhận lấy khăn giấy mà xoa xoa.



Bản thân mình vì sao lại mơ màng hồ đồ ra ngoài ăn cá hầm cải chua với giáo sư Hồ thế này? Cô nhìn điện thoại di động đã được chỉnh sang chế độ im lặng, không ngừng phát ra tin nhắn gửi tới của đó Khổng Lập Hạ, đặt xuống dưới bàn mở ra nhìn xem, nào là các icon “Trọng sắc khinh bạn” “Có tình thì bỏ chạy” “Tra nữ đệ nhất thế giới” thi nhau mà đến, đều là do Khổng Lập Hạ gửi tới oanh tạc cô.

Trăm triệu lần cũng không ngờ mình lại có hôm nay. Đường Tâm sợ bị Hồ Tân Nghiên nhìn thấy, lập tức ấn tắt màn hình, đặt điện thoại úp lại trên bàn.

Hồ Tân Nghiên thấy cô đã hòa hoãn lại, ánh mắt liền đảo khắp nơi, chủ động phá vỡ không khí: “Cô rất thích ăn cá hầm cải chua à?” Hắn nhìn bốn phía đã đông nghẹt người ngồi, làm ăn tốt như vậy, có lẽ mùi vị không tệ.

“Ừ ừ,” tuy rằng cô không có hứng thú với Hồ Tân Nghiên, nhưng không biết vì sao đột nhiên nhớ đến biểu tượng trọng sắc khinh bạn vừa rồi, lại đột nhiên cảm thấy không khí có chút xấu hổ.

Con người của Đường Tâm có một khuyết điểm rất lớn chính là một cây xấu hổ thì sẽ không ngừng nói chuyện.

“Thật sự là ăn rất ngon rất ngon đấy, thịt cá rất tươi, đều là do bà chủ đích thân đi chợ mỗi ngày mua cá sống. Hơn nữa củ cải chua là do nhà làm, chính tay bà chủ muối, phương pháp độc nhất vô nhị ở chỗ khác không có. Còn nữa, còn nữa…”

“Tiểu Đường khen tôi như vậy tôi thấy ngại lắm đấy, ha ha.” Phía sau truyền tiếng cười sang sảng của bà chủ quán, Đường Tâm từ lúc học đại học cho đến bây giờ, đã đến đây không đếm được là bao nhiêu lần, bà chủ cũng chỉ khoảng 30, rất dễ nói chuyện. Cô và bà chủ đã quen mặt từ lâu, huống chi sau khi cô tốt nghiệp còn mở cửa tiệm gà rán trên con phố này, mấy đứa bé ở gần đây đều thích ăn, thường xuyên qua lại, cho nên có thể nói thêm hai câu với bất cứ người nào.

Bà chủ cửa tiệm cá hầm cải chua nghe cô khen thích ăn nhà mình như vậy liền cảm thấy rất vui vẻ. Cô ta đi đến bên cạnh Đường Tâm, một tay vịn vào ghế Đường Tâm, nói chuyện với cô: “Tiểu Đường đã một thời gian không đến, gần đây bận lắm à?” Đôi mắt lại liếc nhìn sang Hồ Tân Nghiên ở đối diện, quần tây áo sơ mi đen, mi thanh mục tú, khí vũ bất phàm, là một anh chàng đẹp trai phong nhã.

Đường Tâm quay đầu mỉm cười nói chuyện với bà chủ, “Cũng tốt cũng tốt, đúng là có một khoảng thời gian không đến ăn cá hầm cải chua, nghĩ đến lại thèm.”

Bà chủ cười cười, không thể nén được lòng tò mò, giương cằm chỉ chỉ Hồ Tân Nghiên, giọng nói hài hước, hỏi cô: “ Bận yêu đương chứ gì? Lần đầu tiên thấy cô đưa bạn trai tới đấy.”

“Không phải không phải, đây là giáo sư Hồ mới về trường.” Đường Tâm vội xua tay, trong lòng lại hết sức vui vẻ, không uổng công cô hôm nay mặc một thân quần xinh đẹp quần áo, còn tốn 15 phút trang điểm phong cách thục nữ mùa thu, cuối cùng không ai bảo cô là con gái Hồ Tân Nghiên nữa!

Hồ Tân Nghiên nghe thế, ngẩng đầu nhìn bà chủ, không nói gì, chỉ cầm lấy ly nước trong tầm tay, mặt không cảm xúc uống một hớp nước.

“Ồ… giáo sư Hồ. Đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn!” Bà chủ nhận thấy ánh mắt của Hồ Tân Nghiên, ý tứ sâu sắc nhìn Đường Tâm, “Hai người cứ nói chuyện trước đi, tôi vào nhà bếp đốc thúc bọn họ, sắp có thức ăn rồi.” Nói xong liền đi mất.

“Được,” Đường Tâm không thấy ánh mắt cuối cùng trước khi đi của bà chủ, cũng không nghĩ nhiều, chỉ quay lại cười xin lỗi Hồ Tân Nghiên, “Con người của bà chủ rất tốt, giáo sư Hồ anh đừng chấp nhất.”

“Không sao,” Hồ Tân Nghiên liếc cô một cái, “tốt hơn một chút so với lần trước bị nhận là con gái.”

“(⊙o⊙)…” Đường Tâm cứng đờ một chút, chỉ có thể xấu hổ: “Ha ha ha ha.”

“Ngày mai có phần hồ sơ cần cô dịch giúp một chút, buổi sáng 9 giờ đến văn phòng tôi.” Không thể làm cô gái nhỏ này khó xử, Hồ Tân Nghiên chủ động đổi đề tài.

“Được.” Đường Tâm gật đầu, có chút tò mò hỏi: “Giáo sư Hồ, mọi người đang nghiên cứu gì vậy, lần trước giáo sư Quan chưa nói rõ ràng, tôi có cần chuẩn bị bài tập gì không? Tôi sợ có những từ chuyên ngành vật lý, tôi không làm tốt được. Đến lúc đó làm ảnh hưởng công việc của anh…”

“Các từ ngữ chuyên ngành ít sử dụng tôi sẽ liệt kê ra cho cô.” Hồ Tân Nghiên không để bụng, hắn cũng không trông cậy vào việc giáo sư Quan có thể tìm cho mình một trợ lý giỏi, chỉ cần tin tưởng được, không tiết lộ văn kiện quan trọng ra ngoài là tốt rồi.

Đường Tâm càng nghi ngờ: “Nói như vậy, thật ra là anh biết tiếng Pháp, vì sao phải mặt khác tìm người tới phiên dịch đâu?”

Mùi thơm lẩu cay cá hầm cải chua ngon miệng ập vào trước mặt, thơm quá thơm quá, Đường Tâm giống như một chiếc radar, quay đầu nhìn nồi lẩu trên tay bà chủ, đôi mắt tỏa sáng, ánh mắt di động theo, mũi cũng hơi rung động.

“Không phải phiên dịch cho tôi xem.” Hồ Tân Nghiên thấy lực chú ý của Đường Tâm đã bị cá hầm cải chua dời đi, thuận miệng giải thích một câu.

“À à,” Đường Tâm đã không còn tâm tư nghe những gì hắn nói, chỉ một lòng nhìn cá hầm cải chua trong nồi, lập tức cầm đũa kẹp lấy một miếng cá bỏ vào chén Hồ Tân Nghiên, “Anh nếm thử trước đi.” Ánh mắt trực tiếp nhìn Hồ Tân Nghiên, trong mắt chỉ có hai chữ … “Khen đi”!

Thịnh tình không thể chối từ, Hồ Tân Nghiên đành phải nhìn chằm chằm vào ánh mắt nóng bỏng của người nào đó, ăn miếng thịt cá đầu tiên, quả thật chất thịt trơn mềm, mỡ màng mà không ngán, hơi cay, là độ cay hắn có thể tiếp nhận được. Hồ Tân Nghiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý với Đường Tâm, “Cũng không tệ lắm, cô cũng ăn đi.”

Đường Tâm vỗ vỗ ngực, vẻ mặt tự hào: “Đương nhiên, tôi đề cử mà!” Sau đó không nói nhiều nữa, Đường Tâm cũng vội vàng ăn cá, đầu tiên vớt một ít thịt cá, thêm hai miếng củ cải chua, lại dùngbmuỗng nhỏ múc hai muỗng canh.

Quả thực hoàn mỹ!

Một bữa cơm ăn xong, Đường Tâm hết sức thỏa mãn, Hồ Tân Nghiên thấy cô với bộ dạng “Ăn cá hầm cải chua, ta chính là người hạnh phúc nhất thế giới này”, hắn có chút buồn cười, khóe miệng hơi nhếch lên, tiếng nói bởi vì ăn ớt cay mà có hơi trầm xuống, “Thích đến vậy à? Sao lại không tự mở nhà hàng bán món này? Ngược lại mở tiệm coca gà rán đơn giản như vậy.” Hắn còn nhớ rõ chiều hôm nay nhìn thấy trong tiệm chỉ có phần ăn AB, đã hết sức kinh ngạc.

Đã từng gặp người lười, nhưng chưa thấy ai lười buôn bán đến như vậy.

Chậm rãi đi trên sân thể dục phía tây, Đường Tâm khẽ thở dài một hơi, ra vẻ thâm sâu trả lời hắn: “Giáo sư Hồ, có những thứ rất tốt, nhưng mà không cần phải chiếm hữu.” Cô dừng một chút, giống như là bản thân mình cũng bị câu triết lý này chọc cười, nụ cười nhẹ nhàng xinh đẹp, cả người giống như bị ánh sáng dịu dàng vây quanh, cuối cùng vẫn nói với hắn, “Thật ra là bởi vì phố ẩm thực không có ai bán gà rán, hơn nữa đầu tư thấp, lợi nhuận cao!”

Cô nhìn về hướng Hồ Tân Nghiên, nhướng mày, đánh đố hắn: “Giáo sư Hồ biết tôi học chuyên ngành gì không?”

“Không phải tiếng Pháp chứ?” Hắn còn nhớ lúc trước đã yêu cầu giáo sư Quan tìm cho mình một trợ lý nam học chuyên ngành luật. Sau khi biết là nữ giới, hắn lại không từ chối, bởi vì giáo sư khoa nói trong chốc lát không tìm ra người đây chỉ là tạm thời. Tiếp xúc mấy lần, mới phát hiện cô gái này rất nhiệt tình, khả năng giao tiếp cũng rất tốt, chỉ đi một đoạn 500m từ sân thể dục phía tây đến sườn núi này, đã có ba nam sinh và hai nữ sinh đàn em chào hỏi cô.

Hồ Tân Nghiên dừng bước, tò mò cúi đầu nhìn về phía cô gái bên cạnh, đêm đầu thu có hơi lạnh, hắn thấy chỗ cánh tay lộ ra ngoài của Đường Tâm nổi lên một chút da gà, liền lặng lẽ đến gần thêm một chút, ngăn cản gió thu thổi từ phía sau tới.

“Không phải, đó chẳng qua chỉ là lúc năm hai tâm huyết dâng trào mà thôi.” Đường Tâm cũng dừng bước, đôi tay ôm cánh tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay để sưởi ấm.

“Tôi học quản trị kinh doanh, giáo sư Quan không nói với anh à?” Đường Tâm đi bộ tại chỗ, nâng cằm lên nghịch ngợm hỏi: “Sao hả? Chẳng lẽ nhìn tôi không giống tổng tài bá đạo sao?”

Hồ Tân Nghiên: “…”

Tổng tài bá đạo??? Cô gái nhỏ, cô có hiểu lầm gì với bản thân phải không? Là cửa hàng gà rán menu chỉ có hai phần ăn AB kia đã cho cô can đảm sao?

Lời tác giả:

Khổng Lập Hạ: Thì ra không cho tao xem ảnh chụp, là bởi vì chính mày coi trọng à? Nói cho mày biết, hừ, Tổng giám đốc nhà tao đẹp trai hơn thầy Hồ nhiều!

Đường Tâm: Thầy Hồ có thể nhìn thấy tao nổi da gà, thị lực cũng thật tốt quá đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play