Năm sau, Đường Tâm đã tiếp nhận tiệm trà sữa này, Đường Tâm giới thiệu với người chị họ về ý tưởng của mình trong video call: “Em muốn mở một cửa hàng Coca gà rán! Chị cảm thấy thế nào? Em đã nghiên cứu thực địa nhiều năm qua, suốt trên con phố ẩm thực này, không có một cửa hàng gà rán nào ăn ngon cả. Chuyện như vậy làm sao có thể tồn tại trong cuộc sống sinh hoạt của chúng ta được!” Cô còn vỗ ngực mình, “Cho nên! Phố ẩm thực Đại Học H, phải có người như em để duy trì!”
Đường Quả nghĩ thầm trong đầu cảm thấy ý tưởng này cũng không tệ lắm, nhưng ngoài miệng vẫn độc mồm phán một câu: “Chị thấy là em vẫn còn tiếc rẻ chính đồng phí cơm hộp cho tiệm K mà thôi.”
Đường Tâm cười hì hì thừa nhận: “Cứ cho là như vậy đi. Xem như là đã quyết định. Hai ngày nữa chị có rảnh thì chuyển tiền cho em nhé.”
Đường Quả lúc trước cũng chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ Đường Tâm lại thật sự muốn gây dựng sự nghiệp, lăn lộn thì lăn lộn, cũng tốt hơn em gái suốt ngày ở nhà, ăn không ngồi rồi chờ ba bữa cơm. Cô ta liền tùy tiện chuyển tiền cho em mình, dặn dò một câu cẩn thận làm việc rồi bỏ qua, mặc kệ em gái thích làm gì thì làm.
Hôm cửa hàng chính thức khai trương, Đường Tâm học theo chiêu cũ của tiệm trà sữa “Mua một tặng một”, đúng 10 giờ mở cửa mua bán. Cô bảo trai đẹp Lý Nham và Tiểu Trần nhân viên cửa hàng vào ngày hôm đó làm cho con hai phần ăn AB, chụp ảnh thật đẹp rồi gửi cho bạn bè trên mạng:
【 Đường Tâm 】: Phố ẩm thực ở trường chúng ta đã mở một cửa hàng Coca gà rán, bà chủ rất thoải mái! Chỉ có hai loại phần ăn, mình đã ăn xong hai phần còn muốn gọi thêm ba phần, xin hỏi các bạn bè nhỏ chúng ta có ai muốn uống Coca không?
Đường Tâm update giao diện, lập tức có không ít người trả lời cô.
【 em trai học máy tính 】: Chị Tâm chị tới trường học thật à?! Cửa tiệm ở đâu vậy? Em tới ngay!
【 em gái học tin tức 】: Đã nói cùng nhau giảm béo, mà chị lại lặng lẽ đi ăn gà rán một mình. Cho em một ly Coca không lấy đá, em đến ngay!
【 em gái A học quản lý hành chính nhà nước】: Chị yêu ơi, món gà rán này nhìn ngon quá, mau cho em địa chỉ đi.
【 em gái B học quản lý hành chính nhà nước】: Chị ơi em cũng muốn ăn! Đúng lúc vừa mới tan học!
【 bạn cùng phòng A】: Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, hôm trước họp mặt câu lạc bộ sao không tới hả?
【 bạn cùng phòng B】: Lầu trên nói đúng đấy, nhất định phải bù đấy nhé!
【 bạn cùng phòng Khổng Lập Hạ 】: chỉ có tôi là biết sự thật thôi! Chờ tôi một chút rồi tới ngay!
Đường Tâm học đại học bốn năm, bất cứ hoạt động gì cũng tham gia, lại còn chạy khắp nơi cùng với hội học sinh và bảy tám câu lạc bộ, dựa vào sự quản giao của cô thì bạn cùng trường không có 800 cũng có 500 người, chỉ cần update một status là bình luận sẽ khiến giao thông tắc nghẽn ngay.
Bạn cùng phòng Khổng Lập Hạ là người duy nhất tiếp tục ở lại học nghiên cứu sinh trong phòng ký túc xá các cô, bây giờ đã chuyển sang chung cư dành cho các sinh viên cao học, những lúc rảnh rỗi sẽ thường xuyên đến nhà Đường Tâm ăn ké một bữa cơm.
Đường Tâm chỉ bằng một chuyện “Sinh viên cũ trường đại học H quay về mở cửa hàng gà rán gây dựng sự nghiệp”, mà đã chiếm cứ một lần bảng vàng mạng Tieba đại học H, sau đó lại dựa vào tay nghề của Lý Nham và sự giúp đỡ của đám đàn em khoá sau, mà vẫn luôn thuận lợi mua bán cho đến tận bây giờ. Ngay cả giáo viên hướng dẫn luận văn tốt nghiệp của cô cũng cố ý tới tiệm, nói muốn ủng hộ sinh viên của mình gây dựng sự nghiệp.
Ôi! Đã nói là không thể nhắc tới người khác sau lưng mãi, thấy không, Đường Tâm vừa mới đi bộ từ sân thể dục lên sườn núi đã gặp được giáo viên hướng dẫn luận văn tốt nghiệp của mình.
“Chào buổi tối, giáo sư Hạ!” Đường Tâm nhanh chóng chào hỏi.
“Ơ,” giáo sư Hạ vẫn còn chưa nhìn thấy rõ ràng đó là ai, miệng đã đ
sắc, cho dù có gặp được ở trường cũng không mấy kinh ngạc.
“Dạ không. Em chỉ đi tản bộ thôi.” Đường Tâm biết giáo sư Hạ là đang cố tình trêu chọc cô ngày thường không chịu vận động, cười nói: “Cô đến trường sớm vậy sao?” Có rất nhiều giáo sư trong trường không phải là người địa phương, vào kỳ nghỉ Đông và nghỉ hè không cần phải lên lớp, bọn họ sẽ trực tiếp về quê, Đường Tâm còn nhớ giáo sư Hạ là người ngoài tỉnh.
“Không sớm đâu, ngày mai còn có một cuộc họp quan trọng nữa.” Giáo sư hạ vỗ lên bả vai Đường Tâm, “Thôi nhé, cô còn có chút việc bận, hôm nào có rảnh thì đến văn phòng cô uống trà!”
“Dạ vâng, cô đi ạ,” Đường Tâm thuận thế nói tiếp, “Hẹn gặp lại cô.” Bước chân nhanh hơn một chút, quả nhiên mặc kệ là trôi qua bao nhiêu năm, học trò gặp thầy cô giáo đều như chuột thấy mèo.
Đường Tâm chạy nhanh như chớp về nhà, bên này giáo sư Hạ lại đột nhiên vỗ tay một cái, trong miệng lẩm bẩm nói: “Chẳng phải bạn học Tiểu Đường là học khoa ngôn ngữ sao? Ôi chao, mình quên mất hỏi con bé xem học ngành nào? Ngày mai đến tìm nó, hỏi một chút.”
Ngày hôm sau, Đường Tâm còn đang trốn ở trong chăn không muốn dậy, đột nhiên lại nhận được điện thoại của giáo sư Hạ, bảo cô nếu không có việc gì thì đến chỗ mình một lát, có một việc cần cô giúp đỡ.
???
Không phải chứ, cô chỉ là một cựu sinh viên đã tốt nghiệp của trường đại học H, thì có thể giúp được gì cho giáo sư Hạ? Đường Tâm không hiểu gì, vừa thay quần áo vừa gọi điện thoại cho Khổng Lập Hạ mà than vãn, cực kỳ hối hận vì sao tối hôm qua lại đi con đường kia, nếu không thì giáo sư Hạ cũng sẽ không nhớ tới cô.
Khổng Lập Hạ còn đang ở quê, giọng nói không đăng được vui sướng khi thấy người gặp họa, “Ha ha ha ha, biết đâu chừng là làm trợ lý gì đó cho cô ấy? Nếu không tao cũng không nghĩ ra được là có chuyện gì, chẳng lẽ, giáo sư Hạ muốn sắp xếp cho mày coi mắt!” Khổng Lập Hạ tuy rằng đang học nghiên cứu sinh cũng không phải là sinh viên được giáo sư hạ hướng dẫn nhưng cũng có học qua lớp của cô ấy.
“Vậy mà mày cũng nghĩ ra!” Đường Tâm tức giận nói, “Tao không nói nữa mày mau về trường cho tao! Tiền gà rán học kì 1 thiếu tao còn chưa trả đấy!”
“Được rồi được rồi, ngày mai chị đây quay về, nhớ tiếp giá đấy!”
Đường Tâm cũng không kịp ăn bữa sáng, tuy rằng bình thường cũng không ăn đúng giờ gì... Cô không ngừng tăng tốc, cho tới khi ngừng lại ở trước văn phòng giáo sư Hạ, giáo sư Hạ đang ngồi ở trước bàn làm việc trò chuyện với một nam giáo sư khác đã lớn tuổi, có lẽ cũng không chênh lệch bao nhiêu so với giáo sư Hạ, lúc trước Đường Tâm chưa từng gặp, không biết có phải là giáo sư mới đến không.
Đường Tâm gõ gõ cửa: “Giáo sư Hạ.”
“Ôi,” giáo sư Hạ nhìn ra cửa, thấy là Đường Tâm đến, lập tức đứng lên vẫy tay với cô, chờ cô đến gần, liền giới thiệu cô với vị nam giáo sư bên cạnh: “Đây là đường tâm em đã nói với anh một lần, con bé là sinh viên ưu tú tốt nghiệp từ trường chúng ta.” Sau đó lại xoay sang giới thiệu với Đường Tâm: “Đây là giáo sư Quan, dạy khoa Vật lý ở trường chúng ta.”
Đường Tâm mỉm cười: “Xin chào giáo sư Quan, rất vui được gặp thầy.” Khoa Vật lý, giáo sư họ Quan còn không phải chính là chồng của giáo sư Hạ đây sao. Cô đã có thể đoán ra được, chính là vị "sư công" này muốn nhờ cô giúp đỡ.
“Chào em, bạn học Tiểu Đường.” Vẻ mặt giáo sư Quan rất nghiêm túc, nhưng lại cố mím môi nặn ra một nụ cười, có lẽ sợ vẻ nghiêm túc của mình sẽ khiến cho học trò của vợ mình hoảng sợ.
Chào hỏi xong liền xem như quen biết, giáo sư hạ cũng không nói nhiều liền trực tiếp mở miệng hỏi Đường Tâm: “Tiểu Đường, chuyện là như thế này, hình như cô nhớ không lầm thì ngôn ngữ 2 của em là tiếng Pháp phải không?”
“Đúng vậy.” Dưới ánh mắt chờ mong của giáo sư Hạ và giáo sư Quan, Đường Tâm cũng không hiểu vì sao mình lại gật đầu, “Dạ đúng thế ạ.” Lúc đó cô rất thích xem phim điện ảnh Pháp, bởi vì thuận tiện cho việc xem phim cho nên mới trực tiếp đăng ký học tiếng Pháp. Nhưng sau khi tốt nghiệp, lại đổi sở thích, Xem manga anime cùng với Khổng Lập Hạ, tiếng Pháp đã bị cô xếp xó.
“Phiên dịch và đối thoại cơ bản thì em có thể đúng không...” Những lời này của giáo sư Hạ, tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại rất khẳng định là cô có thể, “Chuyện là như thế này khoa Vật lý của giáo sư Quang có một vị giáo sư mới tới, cậu ấy cần một trợ lý riêng biết tiếng Pháp, có thể giúp cậu ấy phiên dịch một chút tài liệu. Trong lúc gấp gáp không tìm được ai, liền hỏi xem em có thể giúp được hay không?”
“Sao ạ?” Đường Tâm nghe vậy liền hết sức sửng sốt, quả nhiên lại để cho cái miệng quạ đen của Khổng Lập Hạ đoán đúng, cô lập tức tỏ ra hoảng loạn xua xua tay, “Cô ơi, em không được đâu, em chỉ là tay mơ thôi.”
“Làm gì có ai tự nói mình như vậy, giáo viên tiếng Pháp của em đã nói với cô, cô ấy nói em học hành rất nghiêm túc, ấn tượng về em rất tốt!” Ánh mắt giáo sư Hạ sáng như đuốc nhìn về phía Đường Tâm, “Nhiều nhất cũng chỉ làm phiền em hai tháng thôi.”
Giáo sư Quan ở bên cạnh hoa nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng: “Bạn học Tiểu Đường em cứ xem như là đi làm thêm thôi, phần việc này cũng có trả lương nữa đấy. Chỉ là làm tạm một thời gian trước, khi nào tìm được người khác thì em có thể…”
Giáo sư Hạ cũng tiếp lời: “Công việc cũng không có gì phiền phức đâu, cô nhớ lúc trước khi em mở cửa hàng gà rán, phải cũng đã từng đi làm ở một công ty quảng cáo sao? Đại khái cũng chỉ là làm một vài công việc văn thư có liên quan. Cô tin sinh viên mình dạy ra đều là những người ưu tú!”
Đây chính là viên đạn bọc đường!
Đường Tâm nhìn về phía hai vị giáo sư mà mí mắt liên tục nhảy lên, trực giác nói với cô rằng phải nhanh chóng từ chối, nhưng nếu không phải bọn họ thực sự không tìm được người thì cũng sẽ không nhờ đến cô. Dưới ánh mắt của hai vị tiền bối, cô khẽ cắn môi miễn cưỡng gật đầu, nhưng ngoài miệng vẫn uyển chuyển nói: “Vậy thì em thử trước một chút xem sao? Nếu thật sự không được thì thầy và cô cũng nên có chuẩn bị nhé?”
“Được rồi! Em cứ thử trước xem sao, thầy sẽ nhanh chóng tìm người!” Giáo sư Quan giống như vừa trút được một gánh nặng, vui vẻ vỗ lên lưng ghế giáo sư Hạ.
“Cô biết Tiểu Đường là một học trò ngoan!” Giáo sư Hạ thì không hề lo lắng chuyện Đường Tâm sẽ không nhận lời, cô bé này rất lương thiện. Thấy ông xã mình khẩn trương từ tối hôm qua cho đến bây giờ, cũng không biết anh chàng Charlie kia là thần thánh phương nào, mà có thể khiến cho cả hiệu trưởng và ông xã cô lo lắng đến mức như vậy, trong tay bọn họ có ai mà không phải đang nắm giữ một vài hạng mục quan trọng? Cứ nhất quyết phải đưa ra yêu cầu tìm một trợ lý riêng biết tiếng Pháp. Nhưng mà lúc này khuôn mặt giáo sư Hạ vẫn như bình thường, mỉm cười nhìn giáo sư Quan và Đường Tâm nói chuyện với nhau về công việc.
Nếu Đường Tâm đã đồng ý, giáo sư Quan cũng không khách sáo nữa, trực tiếp nói vào công việc: “Thầy cho em địa chỉ mail, em liên lạc với Charlie trước, xem cậu ta cần việc gì, cố gắng thỏa mãn cậu ta. Nếu có gì khó khăn thì cứ trực tiếp tới tìm thầy, đây là số điện thoại của thầy.” Còn đưa cho Đường Tâm một túi hồ sơ, “Ở đây là một ít tư liệu về bản thân Charlie, thầy nghĩ là em cần có nó.”
“Vâng ạ.” Trong lòng Đường Tâm cũng không hiểu vị Charlie kia rốt cuộc là ai? Vì sao mà "sư công" lại khẩn trương như vậy. Cô cũng không ở lại lâu hơn, chờ sau khi giáo sư Quan đã dặn dò mọi chuyện xong xuôi, cô cũng liền chào tạm biệt hai vì giáo sư rồi ra về, cầm túi hồ sơ trong tay đi về phía cửa hàng Coca gà rán của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT