“Mùng 2 Tết… Tức là sao? Chẳng lẽ anh ta muốn mùng 2 Tết sang năm cùng về nhà gặp mẹ mày?!”

“Mày đang nói bậy bạ cái gì thế?! Khổng Lập Hạ mày đừng có vớ vẩn nữa!” Đường Tâm thẹn quá thành giận, vỗ cô ta một cái.

Khổng Lập Hạ vội vàng ôm khoai tây chiên trong lồng ngực bỏ trốn, còn nghịch ngợm le lưỡi với Đường Tâm: “Lêu lêu lêu…”

Đường Tâm trợn trắng mắt nhìn cô ta, xoay người dựa vào sofa nỗ lực nhớ lại, “Mùng 2 Tết” rốt cuộc là có ý gì?

Mùng 2 Tết năm nay cô đã vượt qua ở nhà bác cả, vùi đầu trong phòng viết kết cục cho quyển tiểu thuyết mới nhất, ngay cả biên tập viên của cô cũng khen cô chuyên nghiệp; năm trước nữa là đi du lịch đến cổ trấn với Đường Quả và Chu Thành Giác, trên đường đi cũng không gặp bất kỳ anh trai mưa nào, ngược lại ăn một mớ cơm chó; năm kia cô bất hạnh bị cảm, ở nhà ngủ hai ngày; năm trước nữa thì bởi vì muốn thi tiếng Anh cấp bốn, bị Đường Quả đè trong nhà luyện đề mấy ngày mấy đêm …



Rất rõ ràng, Đường Tâm mỗi một năm mùng hai Tết đều trải qua vô cùng xuất sắc, nhưng không có hình bóng Hồ Tân Nghiên.

“Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?! Đồ khó hiểu! Đồ xấu xa! Sao phải nói một nửa rồi…” Đường Tâm không nghĩ ra được, khóc lóc lăn lộn trên sofa, hai chân trực tiếp đá đạp lung tung



“Ôi!” Khổng Lập Hạ tự động che miệng văng tục của cô, chỉ tập trung xem ảnh trong máy tính của mình, kêu lên: “Đẹp trai quá! Giáo sư Hồ đẹp trai thật sự! Tiểu Tâm Tâm mày mau qua xem này!”

“Xem cái gì mà xem, không xem.” Đường Tâm cũng không quay đầu lại, trong lòng bực bội vì không nghĩ ra được, nhưng nghe thấy tên Hồ Tân Nghiên không khống chế được mà bồn chồn, cô yếu ớt hỏi: “Là ai lại đăng ảnh chụp giáo sư Hồ à?”



“Không phải, mày mau nhìn xem.” Khổng Lập Hạ kéo tay Đường Tâm, kéo đến trước máy tính, cô ta một lần nữa click mở đoạn clip quay được kia ra, cho Đường Tâm xem.

Chính là quay ở cửa tiệm gà rán, màn hình hiển thị buổi chiều khi Lý Nham xin nghỉ không tiệm, tên cướp kia xông vào cạy tủ lấy tiền, nghiến răng nghiến lợi cầm 38 đồng ở quầy thu ngân, chuẩn bị bỏ đi thì Tiêu Tiêu bất ngờ quay lại.



Tiêu Tiêu là nữ giới, tuổi lại nhỏ, con người lại đơn thuần, chưa từng gặp qua những chuyện như vậy, cho nên sợ đến mức hét lên chói tai. Đúng lúc giáo sư Hồ đi ngang qua cửa, thân thủ nhanh nhẹn đoạt lấy hung khí trên tay tên cướp kia, lại nhanh chóng khống chế anh ta, đè xuống đất.

Chủ tiệm ở bên cạnh nghe thấy tiếng hét lên chói tai cũng chạy tới giúp đỡ, mọi người cùng nhau trói chặt tên trộm cướp kia lại, rồi báo cảnh sát, sự việc phía sau thì Khổng Lập Hạ cũng đã biết.



Khổng Lập Hạ nhai khoai tây, “Đẹp trai ngây người! Giáo sư Hồ này nhất định là có võ.”

Đúng vậy, thủ pháp Hồ Tân Nghiên khống chế tên trộm cướp kia một cách rất thành thạo gọn gàng, đúng là rất đẹp trai oai phong.

Đường Tâm không quan tâm đến ánh mắt giễu cợt của Khổng Lập Hạ, chỉ tập trung replay đoạn clip. Càng xem càng cảm thấy thủ pháp này rất quen mắt, cô không ngừng nhớ lại: Ăn trộm, bắt người, mùng hai Tết?



Bỗng nhiên, Đường Tâm chợt nhớ ra một điều gì đó, cô vội vàng tắt máy tính, mang dép chạy ra ngoài cửa, “Tao nhớ ra rồi tao nhớ ra rồi!”

Khổng Lập Hạ trợn mắt há mồm, “Này, Đường Tâm mày đi đâu vậy đã hơn nửa đêm rồi.”

Trả lời cô ta chỉ có tiếng cánh cửa đóng sầm lại cùng với tiếng Đường Tâm “Tao ra ngoài một chút.”

Còn lại Khổng Lập Hạ không hiểu chuyện gì.

“Thì ra, anh chính là ngươi năm đó đã giúp tôi bắt ăn trộm phải không?” Đường Tâm chạy thẳng đến gõ cửa nhà Hồ Tân Nghiên, chờ hắn mở cửa liền vội vàng bắt lấy ống tay áo hắn, nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Vừa mới chạy lên chạy xuống nhiều tầng lầu như vậy, Đường Tâm thở hổn hển, nỗ lực điều chỉnh hô hấp của mình.



Trong khi đó, Hồ Tân Nghiên cau mày dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, trầm mặc không nói, giờ phút này ngoài cửa yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của cô.

Không có câu trả lời, Đường Tâm ngẩng đầu muốn hỏi lại một lần, lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã bị Hồ Tân Nghiên trở tay nắm lấy cổ tay cô, kéo vào trong phòng.

Hồ Tân Nghiên đóng cửa lại, hai tay giao nhau đan trước ngực, cả người lười biếng dựa vào tường, căm giận hỏi cô: “Cô có biết bây giờ là mấy giờ không?”

Tiếng nói mang theo mấy phần khàn khàn, khó chịu vì bị người ta đột nhiên đánh thức.

“Hả?” Đường Tâm trừng to mắt nhìn hắn, đánh giá từ trên xuống dưới một phen, lúc này mới chú ý tới, trên người Hồ Tân Nghiên đang mặc áo ngủ, đai lưng lỏng lẻo cột trên eo, cổ áo rộng mở, một tảng lớn cảnh xuân tươi đẹp liền trần trụi hiện ra trước mắt cô.

Cơ ngực tập luyện cũng không tệ...

Đường Tâm theo bản năng nuốt nước miếng, lại thẹn thùng vội vàng che đôi mắt phát sáng của mình lại, “Xin lỗi! Xin lỗi! Lỗi tại tôi, tôi đi trước.” Vừa nói vừa cúi đầu đi vòng qua Hồ Tân Nghiên chuẩn bị rời khỏi chỗ xấu hổ này.

Bàn tay nắm lấy then cửa của Đường Tâm còn chưa kịp động, thì giây tiếp theo đã bị người ta xách cổ áo kéo trở về, còn bị đè lên trên cánh cửa.

Đôi tay Hồ Tân Nghiên nắm lấy bả vai Đường Tâm, khom lưng tới gần bên tai cô, hơi thở ấm áp phả vào vành tai, “Sao hả? Tới rồi lại muốn chạy sao…”

“Hả?” Đường Tâm cả người ngây ngốc, không còn chút sức lực chống cự, để mặc cho đối phương đè lên trên cửa, cô chớp chớp đôi mắt như nai con, ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt sâu thẳm quyến rũ.

Cô trông thấy, cặp mắt giống như có ánh sao lấp lánh, dẫn cô đi về phía trước.

Nhất định là thần linh chỉ dẫn, nhất định là bộ dạng này, cho nên Đường Tâm đầu óc nóng lên, nhón mũi chân, “chụt” một tiếng hôn lên môi hắn.

Lúc này người bị doạ đến ngẩn ra đã chuyển thành Hồ Tân Nghiên, cảm giác mềm mại giống như vẫn còn lưu lại trên môi, có một loại cảm giác khó có thể miêu tả nảy lên từ đáy lòng hắn, tê tê dại dại.

“Ngọt thật.” Đường Tâm cưỡng hôn Hồ Tân Nghiên, còn tươi cười ngây ngốc, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn chằm chằm đối phương, hoàn toàn không ý thức được mình bây giờ đang ở trong tình trạng nào, đang đối diện với ai.

Mềm mại, xúc cảm rất tuyệt diệu, cô còn muốn hôn thêm một cái, liền chợt bị hắn hôn xuống.

Hồ Tân Nghiên chỉ một thoáng đã lập tức lấy lại tinh thần, kéo cô gái dám giở trò lưu manh này tới, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đường Tâm, chau mày, hỏi cô: “Cô uống phải rượu giả sao?”

“Anh cũng biết uống rượu giả ha ha ha ha ha ha……” Đường Tâm ngây ngốc lẩm bẩm.

Hồ Tân Nghiên nhìn khuôn mặt đỏ lên một cách không bình thường của cô, liền đưa tay áp lên trán Đường Tâm, quả nhiên cảm nhận được nhiệt độ rất cao, lập tức những xao động đều biến mất.

“Cô bị sốt rồi.”

“À phải tôi sốt rồi.” Đường Tâm lặp lại lời hắn nói, bây giờ cả người cô đều cảm thấy choáng váng, trước mắt toàn bộ đồ vật đều đang lay động, cô đưa tay giữ chặt cánh tay Hồ Tân Nghiên, khuôn mặt nhỏ dán sát lên, hung hăng nói: “Anh đừng nhúc nhích, tôi sắp bị choáng váng đến ngất rồi.”

Hồ Tân Nghiên vừa tiếc nuối vừa bất đắc dĩ thở dài một hơi, còn tưởng rằng cô gái nhỏ này hơn nửa đêm chui đầu vào lưới tới thổ lộ với mình, ai có ngờ thật sự là sốt đến ấm đầu: “Đi thôi, tôi mang cô đi bệnh viện.”

Đường Tâm bĩu môi, khuôn mặt nhỏ khẽ quay đi, “Không đi, không đi bệnh viện, tôi ngủ một giấc thì ổn rồi.” Nói xong còn ngờ nghệch muốn đi vào phòng ngủ, nhà Hồ Tân Nghiên và nhà cô đều có bố cục giống nhau, cô híp mắt cũng biết nên đi như thế nào.

Hồ Tân Nghiên bất lực xoa ấn đường, vội vàng giữ người lại thật chặt, hắn ôm nửa người cô kéo tới sô pha, lại đi tìm một cái chăn tới cho cô ngủ.

Hắn đứng bên cạnh sô pha, nhìn cô từ trên cao xuống, thấy người nào đó khuôn mặt đỏ ửng, chỉ có thể cắn chặt răng, dặn dò cô: “Nhà tôi không có thuốc hạ sốt, cô nằm yên không được nhúc nhích, tôi sẽ nhanh chóng quay về.”

Đường Tâm cọ khuôn mặt vào chăn mềm mại, không để ý đến hắn, híp mắt lại. Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, chiếc miệng nhỏ còn lẩm bẩm lầm bầm: “Ngọt thật, ngọt thật.”

Hồ Tân Nghiên: “…”

――――――――――――

10h sáng hôm sau,

Sau khi tỉnh giấc, Đường Tâm cảm giác toàn thân mình giống như bị xe tải cán qua, mệt mỏi bò dậy, liêu xiêu đi vào phòng vệ sinh, cô sờ sờ bệ rửa mặt, không sờ được ly súc miệng của mình.

Cô mở mắt ra, cô gái trong gương đầu dán một miếng giấy note. Khuôn mặt ngây thơ mờ mịt kéo xuống, bênk trên viết: nhà bếp có cháo, nhớ ăn đấy.

Chữ ký là…… Hồ Tân Nghiên!

!!!

!!!!

!!!!!

!!!!!!

Đường Tâm sắp xếp lại các dữ liệu trong đầu, từ tối hôm qua…

Trí nhớ cũng nháy mắt phục hồi.

“Tôi rất truyền thống.”

“Chỉ có bạn gái mới có thể như vậy.”

“Vậy thì tôi làm bạn gái anh!”

“Được thôi, lặp lại lần nữa xem.” Hồ Tân Nghiên vẻ mặt bình tĩnh, mở phần mềm ghi âm phần mềm.

Bên tai Đường Tâm giống như có thể nghe thấy tiếng ồn ào của bản thân mình lúc đối diện với điện thoại rồi hét lên vào tối hôm qua, “Tôi là bạn gái Hồ Tân Nghiên.”

Xong rồi xong rồi, cô đã làm gì giáo sư Hồ?!

Cô là bị sốt chứ không phải uống thuốc mất trí nhớ, cho nên mỗi một thứ đều được bộ não đi lại rất rõ ràng.

Đầu tiên là hơn nửa đêm chạy tới nhà người ta mà gõ cửa, tiếp theo cưỡng hôn, la lối khóc lóc lăn lộn muốn người ta ôm mình đút thuốc, còn một hai phải bắt người ta dỗ mình ngủ.

Xong rồi xong rồi, thanh danh của Đường Tâm cô cứ như vậy mà hủy trong một sớm.

Đường Tâm lấy điện thoại di động ra, bên trên hiển thị bây giờ là buổi sáng 10:05.

Hay là bỏ trốn thôi! Cô còn nhớ sáng nay Hồ Tân Nghiên phải dự hội nghị, 11 giờ sẽ kết thúc.

Hôm qua ra ngoài quá gấp gáp không mặc áo khoác, Đường Tâm thuận tiện lấy một bộ áo khoác có mũ của Hồ Tân Nghiên, tròng lung tung lên người, lại học theo hắn, ghi lời nhắn trên giấy note, dán ở tủ giày huyền quan, tiếp theo giả vờ yên lặng không tiếng động chạy về nhà mình.

Còn không quên gửi tin nhắn cho Lý Nham, nói bản thân mình có việc cần phải đi vài ngày, bảo anh ta trông chừng cửa tiệm, thuận tiện nhớ trấn an Tiêu Tiêu đã hết sức sợ hãi hôm qua.

Đúng rồi đúng rồi, còn có một người bạn thân hết sức quan trọng, cô vội vàng luống cuống tay chân, gọi điện thoại dặn dò Khổng Lập Hạ hai hôm nay không cần tới tìm cô, lấy tớ là kết cục của nguyễn tiểu thuyết còn chưa tốt lắm cho nên cô muốn ở nhà bế quan.

Chuyện như thế này xảy ra không phải là một hai lần, Khổng Lập Hạ đang vội vàng làm thí nghiệm, liền trả lời qua loa, hoàn toàn không biết người bạn thân của mình đã một đêm không về.

Nhưng mà, Đường Tâm sau khi đã chuẩn bị tốt tất cả mọi mặt cũng hoàn toàn không thể ngờ rằng lại có người không ra bài theo lẽ thường.

Chờ khi Hồ Tân Nghiên họp xong về đến nhà, nghênh đón hắn chỉ có một tờ giấy note với hàng chữ: Xin lỗi, có việc cần phải đi gấp, hẹn gặp lại giáo sư Hồ.

Hồ Tân Nghiên ném thức ăn đã cố ý đóng gói mang từ nhà ăn về, hai tay khoanh lại trước ngực tức giận, cười gằn.

Hắn dùng lưỡi liếm phía sau răng hàm, chỉ kém chưa nghiến răng nghiến lợi: “Lừa đảo!”

Hồ Tân Nghiên đi đến bên cạnh ban công, lấy di động ra gọi cho Đường Tâm, tiếng chuông reo vang nhưng không ai nghe máy.

“Giỏi lắm, giỏi!” Tên lừa đảo này còn không nghe điện thoại.

Hắn nhìn cửa sổ nhà Đường Tâm ở tòa lầu đối diện, đại khái là quên đóng cửa, gió thu thổi bức màn chậm rãi bay phơ phất.

Hắn không tỏ cảm xúc gì, chỉ nhìn một lát, rồi xoay người vào phòng, bắt đầu tìm kiếm, lát sau lấy ra được một chiếc kính viễn vọng.

Quả nhiên, cô gái nhỏ kia đang ngồi trên sofa ăn mì gói.

Sáng hôm nay vừa mới hạ sốt, bây giờ lại ăn mì gói…

Hồ Tân Nghiên giận sôi lên, trong bụng nghẹn một đống lửa, ngoài mặt lại không lộ ra, hắn quay lại cầm thức ăn đã đóng gói, đi thẳng đến nhà Đường Tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play