3

Trở về phủ thừa tướng ta luôn sống trong nơm nớp lo sợ, sợ rằng Hứa Cảnh Hoài sẽ tra ra được ta là người đã gài bẫy hắn uống xuân dược.

Sau nhiều ngày phái Ngọc Mộc ra ngoài nghe ngóng tin tức nhưng không thấy ai bàn tán gì, ta mới trút bỏ được phiền muộn.

Vả lại, đường đường là Cửu hoàng tử xuất thân cao quý mà lại để mất đi lần đầu, nhất định là hắn cũng không có mặt mũi nào để đi điều tra.

Chỉ cần hắn không hỏi, ta không nói thì sẽ không có ai biết được chuyện này.

Nghĩ như thế ta cảm thấy mình lại có tinh thần ăn uống thoải mái.

Mấy ngày gần đây, mỗi bữa ta chỉ ăn có hai bát cơm và ngủ được có 8 tiếng, nhìn mình trong gương cứ như gầy đi mấy cân.

Thiếu nữ trong gương đồng nhìn rất thông minh và sáng sủa, môi anh đào, chiếc mũi xinh đẹp, làn da trắng nõn không tì vết điểm chút hồng, khuôn mặt trái xoan.

Trên mặt lúc nào cũng mang nét cười nhè nhẹ.

Nhan Sơ Đường xinh đẹp động lòng người, trông vừa tươi sáng vừa quyến rũ.

Nếu không phải vì cô ta có cái tên này, ta cũng không thể nào tưởng tượng được cô ta và nữ phụ độc ác là cùng một người.

Ngọc Mộc nãy giờ đang giúp ta trang điểm, do dự hồi lâu cũng quyết định lên tiếng: “Tiểu thư, người nghĩ nên giải quyết chuyện này như thế nào đây? Sự trong trắng của một người con gái rất là quan trọng, mà người lại phát sinh chuyện trai gái với Cửu hoàng tử mất rồi, sao chúng ta không đi tìm lão gia nói rõ sự tình nhờ ngài ấy đến cầu xin hoàng thượng tác hợp cho người và Cửu hoàng tử”

Tác hợp?

Tốt hơn hết là một đao g.i.ế.t c.h.ế.t ta đi.

Xin phép không nhận cái phước phần này.

Ta lắc đầu, ra vẻ nghiêm túc nói: “Ngọc Mộc, ngươi phải tin ta, những điều ta làm đều là vì tốt cho ngươi. Ngươi thử nghĩ xem, nếu như cha ta biết ngươi không bảo vệ tốt cho ta, nên sự việc đó mới xảy ra, cha ta chắc chắn sẽ lấy mạng ngươi. Chỉ cần giữ được mạng cho ngươi, danh dự của ta có còn hay không cũng không quan trọng”

(Đổi trắng thay đen=))

Sau khi nghe lời ta nói, Ngọc Mộc lập tức cảm động muốn khóc.

“Tiểu thư, người thật tốt với nô tì”

Ta mừng thầm trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra yếu đuối mà đỡ trán: “Không có gì, đã là phận nữ nhi với nhau thì phải học cách bảo vệ lẫn nhau. Ta đã giúp ngươi rồi, hiện tại ngươi có thể giúp ta tìm vài quyển tiểu thuyết được không, chọn quyển nào mà nữ chính xấu xa một chút, tệ đến mức khiến người đọc tức giận càng tốt”

Ngọc Mộc nghiêng đầu thắc mắc hỏi: “Tiểu thuyết là cái gì?”

“Là một quyển sách nói về tình yêu nam nữ”

Cô ấy vội vàng bịt miệng ta lại, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, người nói nhỏ thôi. Người thực sự muốn đọc nó giữa ban ngày thế này hả?”

“Đương nhiên rồi” ta tự tin trả lời.

Về lý do tại sao ta muốn xem cái này, thật ra ta đã suy nghĩ và cân nhắc rất kỹ lưỡng.

Ta đã vận dụng 10 năm đọc tiểu thuyết của mình để đưa ra 3 giải pháp khi xuyên sách thành nữ phụ:

Bước đầu tiên: tìm cách trở về thế giới thực, đến đây bằng cách nào thì trở về bằng cách đó.

Bước thứ hai: ôm đùi nam nữ chính, tục ngữ có câu ‘gần cây lớn để tận hưởng bóng mát’ mà”

[Gốc: 俗话说靠近大树好 乘凉;

Nghĩa bóng: Được hưởng lợi khi ở gần một người có tầm ảnh hưởng - Hanzii]

Bước thứ 3: cố gắng tác hợp cho nam nữ chính để họ biết ơn mình.

Cho dù cuối cùng không thể trở về thế giới thực, thì ta với tư cách một phú nhị đại¹ vẫn có thể sống trong giàu sang và hạnh phúc ở nơi này.

¹Phú nhị đại: dịch theo nghĩa đen là 'thế hệ giàu có đời thứ hai’, nói về những cá nhân sinh trưởng trong các gia đình có địa vị kinh tế xã hội cao. - Wikipedia

Bây giờ ta đang mong chờ Ngọc Mộc đem về cho ta những quyển tiểu thuyết khiến ta đọc xong phải tức giận.

Mãi đến khi trời sập tối, Ngọc Mộc mới lén lén lút lút trở về, lấy trong tay áo ra vài quyển sách.

Ta đọc tên bìa vài cuốn sách, cái gì mà 《Tam tòng, tứ đức của một người vợ》《Vợ chồng hòa thuận》《Làm thế nào để trở thành một người vợ tốt》

Bó tay.

Ta cứ nghĩ dù không có những loại như《Hồng Lâu Mộng》thì ít ra cũng phải có《Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành》

(《Hồng Lâu Mộng》《Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành》có trên Google, nếu mọi người có hứng thú thì có thể tìm hiểu nhe)

Kết quả là không có cái nào luôn.

Giải pháp đầu tiên: thất bại.

4

Cả ngày cứ ở trong phủ thật sự rất buồn chán, là một phú nhị đại ta đương nhiên muốn trải nghiệm một chút cuộc sống vui vẻ thời cổ đại rồi.

Đường phố vô cùng náo nhiệt, hai bên đường các cửa hàng nằm san sát lẫn nhau các chủ sạp hàng không ngừng hô to để mời chào khách hàng, ta vì không kiềm được lòng hiếu kỳ nên đã khiến Ngọc Mộc tay xách nách mang một đống đồ.

Đi dạo hết một vòng, ta chọn một tửu lâu xa hoa đi vào, phóng khoáng nói: “Ngọc Mộc, hôm nay ta mời, ăn uống hết mình cho ta”

Tiểu nhị đứng ở cửa nghe được thì tiếp đãi vô tình niềm nở.

Không hổ là tửu lâu xa hoa nhất Kinh thành, dầm gỗ đàn hương được chạm khắc cùng những bức tường phủ đầy thư pháp, tranh vẽ đều toát lên sự sang trọng và tinh tế.

Điều hấp dẫn nhất là ở giữa những bàn ghế của các vị khách có dựng một cái sân khấu.

Vừa ngồi xuống, chúng ta đã nghe được một âm thanh nhẹ nhàng cất lên ‘ey-ah’, sau đó một kép hát từ phía sau sân khấu chậm rãi đi ra.

Tay áo của kép hát được xắn lên đến khuỷu tay, đôi mắt rất linh hoạt. Tiếp tục lời hát, yết hầu của kép hát phát ra những giai điệu rất dễ nghe.

Ta đã từng xem kinh kịch trên tivi rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt được xem kinh kịch ngoài đời nên ta cảm thấy rất mới lạ.

Thật không hổ là tinh hoa dân tộc.

Ta như chìm đắm vào màn biểu diễn trên sân khấu, Ngọc Mộc ở bên cạnh hưng phấn nắm lấy tay áo ta nói: “Tiểu thư, họ diễn hay quá đi, nô tì xem mà cảm động muốn khóc luôn”

Ta gật đầu, nghiền ngẫm nói:

“Khúc bãi tằng giao thiện tài phục,

Trang thành mỗi bị Thu Nương đố¹. Diễn xuất rất tốt, nhưng nội dung của vở kịch này lại quá thô tục”

¹Khúc bãi tằng giao thiện tài phục,

Trang thành mỗi bị Thu Nương đố

Gốc:

曲罷曾教善才服, 妝成每被秋娘妒。

Dịch nghĩa:

Mỗi gảy hết khúc đàn, từng khiến các nhà dạy đàn phục

Mỗi trang điểm xong là đến nàng Thu Nương² cũng đố kỵ - Tỳ Bà Hành (Bạch Cư Dị)

²Thu Nương(theo Thi Viện của Google): Có lẽ chỉ nàng Đỗ Thu Nương 杜秋娘, một kỹ nữ nổi tiếng đương thời, tác giả của bài Kim lỹ y.

Thu Nương(theo Baidu): Tên thường dùng để chỉ gái mại d.â.m ca múa thời nhà Đường. Nó thường dùng để chỉ những ca sĩ xinh đẹp và tài năng thời bấy giờ

Ngọc Mộc nghe xong kinh ngạc nói: “Tiểu thư, sao tự dưng người văn thơ lai láng vậy?”

“Tự dưng cái gì mà tự dưng, bổn tiểu thư ta vốn dĩ rất giỏi văn thơ, ai mà lấy được ta chắc chắn là phước phần của người đó” ta kiêu ngạo mà trả lời.

“Người bên kia là ai mà khẩu xuất cuồng ngôn³ vậy hả?”

³Khẩu xuất cuồng ngôn: miệng nói lời ngông cuồng.

Bỗng nhiên một tên thị vệ xuất hiện trước mặt ta, mở to mắt nói: “Nhan tiểu thư?”

Đường đường là con gái của Thừa tướng ta sao có thể sợ tên này được.

Ta lập tức quát hắn: “Ngươi là ai?”

“Thần là tùy tùng bên cạnh Cửu hoàng tử” Y lạnh nhạt đáp.

Trong chớp mắt, ta ngồi thẳng lưng, lòng ngực như thắt chặt.

Dù không quay lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống phía sau mình.

Sao mà xui dữ vậy trời?

Đi ra ngoài thư giãn một chút mà cũng gặp nữa là sao.

Lần trước khó khăn lắm mới trốn đi được, lần này lại tự đưa mình đến trước họng súng.

Cho nên, phải thận trọng một chút.

Huhuhu, ta không dám khẩu xuất cuồng ngôn nữa đâu, bây giờ rút lại lời vừa nói còn kịp không.

Ta len lén liếc nhìn hắn.

Nam nhân trước mặt đang khoác một chiếc áo choàng đen, gương mặt đẹp không tì vết, trên mặt không có biểu cảm gì, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng.

Đúng là nam chính mà, đẹp xuất sắc luôn.

Giờ thì ta đã hiểu tại sao nữ phụ độc ác lại muốn gả cho hắn bằng mọi giá rồi.

Thấy ta nhìn không chớp mắt, Hứa Cảnh Hoài nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng nói: “Nhan tiểu thư, tại sao ngươi lại nói nội dung của vỡ kịch này thô tục?”

Hả!??

Ta có nghe nhầm không.

Hắn muốn nói về nội dung vở kịch với ta à?

Ta cắn răng trả lời: “Tên nam nhân này dùng lời lẽ ngọt ngào để lấy đi sự trong trắng của nàng, sau đó vì gia đình của hắn không đồng ý, nên hắn đã không cưới nàng về nhà. Nàng vẫn một mực chờ đợi hắn, chờ hắn lấy vợ, chờ hắn sinh con, cứ vậy mà chờ hết một đời, cho đến trước khi trút hơi thở cuối cùng vì bệnh tật hắn lại nói người hắn yêu nhất là nàng. Nàng còn vì hắn mà tuẫn tình⁴. Ta thấy hắn rõ ràng là một kẻ cặn bã, chỉ đơn giản là hắn không muốn chịu trách nhiệm với việc mình đã làm, nếu là ta, ta nhất định sẽ đánh hắn…”

⁴Tuẫn tình: người phụ nữ tình nguyện chết theo chồng, để giữ trọn tấm lòng trung trinh của nghĩa tào khang.

Càng nói càng hăng, Ngọc Mộc bên cạnh không nhìn nổi mà kéo vạt áo của ta.

Ta chột dạ mà liếc nhìn Hứa Cảnh Hoài.

Hắn híp mắt, con ngươi đen lay láy nhìn ta: “Vậy nếu đó là ngươi, thì ngươi sẽ làm thế nào”

Ta dùng giọng điệu nịnh nọt nói: “Đương nhiên là viết sớ tấu lên triều đình, để triều đình lấy lại công bằng cho ta. Nhưng nếu là Cửu hoàng tử thông minh anh tuấn đây thì có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại”

Bàn tay Hứa Cảnh Hoài mân mê ngọc bội bên hông, tùy ý nói: “Nhan tiểu thư, ngươi cảm thấy bản vương ta là người như vậy sao?”

Ngươi đừng có mà quá đáng.

Rõ ràng là ta đang khen ngợi ngươi, mà ngươi lại cứ làm khó ta.

Ta cười nói: “Vương gia, người đừng đùa giỡn vậy chứ, ai mà không biết Cửu hoàng từ là một người ngay thẳng và chính trực cơ chứ”

Hắn nheo mắt, nhìn ta: “Vậy nếu là nữ nhân làm ra loại chuyện đó với nam nhân thì sao?”

Trái tim ta như nhảy lên cổ họng.

Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra gì rồi sao!

Ta thấp thỏm, ngập ngừng hỏi hắn: “Vương gia, ý ngài là sao?”

Hắn nhìn ta, cảm giác áp bức vô hình khiến ta cảm thấy không thở nổi.

Một lúc sau, hắn cười khẩy nói: “Thuận miệng hỏi thôi”

Đại ca, thuận miệng của ngươi.

Làm chân ta không còn sức để đứng rồi đây nè.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play