Nó dường như cũng biết sắp bắt được con mồi, hưng phấn sớm bắt đầu phân chia tán lá ba mặt hình quả sóc. Sát... Một tán lá vốn sắp đâm xuyên qua người cô bỗng nhiên té xuống đất, thân bị chém đứt, quả sóc chưa kịp hình thành.
Triệu Ly Nông nhìn theo thân cùng tán lá trên mặt đất, đầu tiên là nhìn thấy nơi cây bị chém đứt chảy ra chất lỏng màu trắng đυ.c, trong đó còn lẫn lộn một tia đỏ như máu, róc rách chảy vào đá sỏi trên đường. Nhìn lên trên chút nữa, là một cánh tay trái đang nắm thanh đao của một thanh niên trẻ tuổi.
Anh mặc một bộ đồng phục đặc công màu đen đậm, trên mặt mang khăn che mặt màu đen, chỉ có một đôi mắt lạnh lùng ác liệt lộ ở bên ngoài, đôi chân dài thẳng tắp mang đôi ủng quân đội đạp lên một đoạn của thân cây. Bàn chân kia hình như có sức nặng ngàn cân, thân cây điên cuồng đung đưa dữ dội, nhưng không thể nào tránh thoát được.
Ý thức của nó nhất thời gặp trở ngại, mặt khác bốn cái tán lá khác sẽ không tìm thấy được con mồi, ngược lại toàn bộ quay đầu hướng về phía người thanh niên mà công kích. Rõ ràng chỉ có bốn cái tán lá, nếu cùng hướng về một phía mà công kích thì có thể che kín cả bầu trời.
Thanh niên trẻ tuổi đột nhiên buông đoạn thân cây dưới chân ra, mới vừa được buông lỏng đoạn thân cây kia cùng nỗ lực hướng về xuyên về phần đầu của anh. Nhưng chỉ một khắc sau người thanh niên lại tung người đạp lại phía trên thân cây, mượn lực nhảy lên cao, tay trái nắm đường đao vọt tới trong nháy mắt chặt đức ba cái tán lá, không chờ cái tán lá dưới chân kia phản ứng lại, tay phải của anh chống ở phía trên thân cây, trực tiếp trượt xuống đất, giơ súng lên quay về phía rễ cây đang nâng lên và xuyên thủng thùng xe bắn một phát, đồng thời tay trái chém ngược lại một cái chém đứt tán lá cuối cùng đang đuổi tới.
Nhũ tương màu màu trắng lẫn với máu vương vãi khắp bầu trơi giống như mưa rải rác, khi đường đao được chém ngang thì ánh mặt trời chiếu xuống vào thân đao, phản xạ lại một tia sáng chói mắt, vừa vặn chiếu vào trong mắt của Triệu Ly Nông đang đứng ở phía sau anh cách đó không xa.
Bất quá trong giây lát, tia sáng kia liền biến mất không còn tăm hơi. Đối phương sau khi chặt đứt thân tán lá, đao liền thuận thế cho vào trong vỏ, thậm chí chưa từng liếc mắt nhìn sang.
Tầm mắt Triệu Ly Nông rơi vào trên tay của người thanh niên, anh đeo một găng tay chiến thuật màu đen nửa ngón, những ngón tay thon dài đang cầm một khẩu súng.
Lúc nãy sau khi anh nổ súng, gốc cây liền mất đi sức sống, rơi xuống đất, nhanh chóng khô héo. Trước sau còn có tiếng súng không ngừng vang lên, có người từ đoàn tàu khác khác phóng qua, trực tiếp đứng nóc, dùng súng bắn phá. Thanh niên trẻ tuổi nghiêng người, mặc dù có khăn che mặt che canh, cũng không thể che đi sống mũi cao thẳng tắp, ánh mặt trời chiếu trên gò má anh, có thể thấy rõ hàng lông mi phát ra ánh sáng màu vàng.
Trên cánh tay anh có đeo huy chương, nguyên bản là hai chữ "Đặc công", bây giờ trên mặt đổi thành "Thủ vệ quân".
"Là thủ vệ quân, chúng ta được cứu rồi." Hà Nguyệt Sinh thở phào một hơi
Triệu Ly Nông im lặng quay đầu đối mặt với ánh mắt đăm chiêu của Hà Nguyệt Sinh, hai người nhìn nhau một lát, sau đó lại đồng thời lên tiếng.
"Trạch tất.”
"Diệp Trường Minh!"
Hai người nói xong, nghe được đáp án của đối phương cả hai liền thấy khó hiểu.
Triệu Ly Nông chỉ biết là trạch tất là tên của cây mai dương cỏ mắt mèo, nhưng lại chưa từng nghe qua cái tên nào trong miệng của Hà Nguyệt Sinh. Trạch tất là một thực vật thân thảo, thuộc họ đậu, nó có bộ rễ lớn, thân sau khi bị gãy sẽ chảy ra nhũ tương màu trắng, thường mọc ở bên đường hoặc trên đất hoang, cô chưa từng gặp cây trạch tất nào to như thế, vừa nãy nhìn ở khoảng cách gần, nhìn thấy đặc điểm riêng biệt mới coi như xác nhận.
Hà Nguyệt Sinh hiển nhiên không thèm để ý lời Triệu Ly Nông nói, cậu buông cánh tay của cô ra, đầu ghé vào bên tai cô nói nhỏ: "Không có mang súng trường, lại mang theo đường đao, nhất định là Diệp Trường Minh, lần này chúng ta may mắn có thể gặp được anh ta."
Triệu Ly Nông giương mắt nhìn về bóng lưng cao lớn của người thanh niên phía trước đang rời đi, lập tức lại cúi đầu giơ tay xoa xoa mắt phải.
"Tôi nghe nói..." Hà Nguyệt Sinh chú ý tới động tác của Triệu Ly Nông, đi vòng tới trước mặt cô xem xét, nhất thời kinh ngạc: “Mắt cậu bị làm sao thế?"
Máu còn vương trên mặt của cô, khi nãy dùng tay lau qua, nhưng giờ lại giống như bột nhão, mắt phải có một mảnh đỏ sẫm, nhìn có hơi đáng sợ.
“Máu văng." Triệu Ly Nông dùng ngón tay xoa xoa, máu trong nhãn cầu theo nước mắt sinh lý chảy ra ngoài. Nhãn cầu hơi đau nhức nhắc nhở cô rõ ràng, tất cả những thứ này đều không phải là mộng.
"Xoa nhẹ thôi, phải dùng nước rửa qua một chút, để tôi giúp cậu đi tìm nước.” Hà Nguyệt Sinh đánh giá bốn phía, đoàn tàu trước sau đều có thủ vệ quân, theo tiếng súng, cây to lớn lần lượt khô héo.
Khắp nơi bốn phía khắp đều bừa bộn, không ít người đã lấy lại tinh thần, tụ tập cùng nhau, tựa hồ như vậy mới có thể tìm kiếm cảm giác an toàn.
Tiếng súng dữ dội ở đoàn tàu phía trước không ngừng vang lên, sau đó năm chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng nhanh chóng chạy tới.
Chiếc xe địa hình bọc thép đầu tiên đột nhiên phanh lại, ba chiếc xe khác ở phía sau dừng lại hai bên trái phải, vây nhốt chiếc xe ở chính giữa.
"Quả nhiên là La Phiên Tuyết!" Hà Nguyệt Sinh kích động đụng vào Triệu Ly Nông bên cạnh.
Chính là bởi vì con mắt không khỏe, Triệu Ly Nông lại vì việc mình đến một thế giới mới mà khó chịu im lặng hít một hơi, nỗ lực trấn tĩnh sự bối rối trong lòng, ngẩng đầu hướng về phía mấy chiếc xe địa hình bọc thép mà nhìn.
Trên mấy chiếc xe đều có thủ vệ quân mặc đồng phục màu đen đang bước xuống, trang bị tư thái bảo vệ cô gái trẻ tuổi từ chiếc xe ở chính giữa kia bước xuống.
Cô gái kia ngũ quan xinh đẹp, nhưng biểu hiện lạnh nhạt, cô ta có một mái tóc xoăn buông ở sau lưng, trên người mặt một chiếc áo khoác dài màu trắng, dưới chân là một ủng màu nâu nhạt, cô ta đeo một cái balo màu đen, trực tiếp đi tới phía cái cây to lớn khô héo kia thì ngồi xổm xuống trước, tiện tay đem tóc quăn tết lên, vài sợi tóc rối rải rác ở bên tai.