“Có lẽ những thi thể này trúng Thanh Điệp Cổ nên mới bị khống chế tự giết lẫn nhau.” Chương Dục Cẩn trầm ngâm một lúc, nhìn thấy ánh mắt kinh hãi sùng bái của Hùng Thành, anh đành phải giải thích: “Tôi chỉ đặt tạm tên như thế, chúng giống như một loại cổ trùng bướm ký sinh trên xác con người, tôi cũng chưa từng nhìn thấy qua.”
“Chắc chắn do người làng Miêu làm!” Oán khí trong lời nói của Lão Ngô rất nặng: “Cậu nói xem, đám người Miêu đó nuôi cổ kiểu quái gì thế? Một đám xác sống đánh nhau tới khi nào chỉ còn một con? Có Thanh Điệp nào khống chế thiêu chết người, bỏ miểng thủy tinh vào chén… Rốt cuộc người giật dây có mưu đồ gì? Tại sao cách mưu sát của vật chủ chứa Thanh Điệp càng lúc càng sáng tạo?”
Người trong nhà cũng không hiểu tại sao.
“Không phải, mà Lão Ngô này, sao ông không hỏi bọn họ đã gặp phải thứ gì trước khi ngã xuống vách núi?” Hùng Thành nhìn về phía Lão Ngô: “Mấy cái xác này chỉ vừa mới chết một lần, không phải vẫn còn nói chuyện được sao?”
“Thời gian mấy cái xác này chuyển động càng dài, bọn chúng càng có tính người.” Hứa Vi giúp Lão Ngô giải thích.
Lão Ngô gật đầu: “Hai cái xác mà Tiểu Trúc gặp hẳn là bị văng ra từ xe khách, bọn họ chết trước nên “tỉnh lại” cũng nhanh hơn, đội tìm kiếm cứu nạn còn chưa xuống dưới thì bọn họ đã tự mình rời đi. Nhà của bọn họ không ở Tương Tây, hẳn là thần trí đã khôi phục được đại khái trong suốt đoạn đường di chuyển trở về.”
“Thế nhưng, người chết… À không, là cái xác, tại sao sau khi chết vẫn còn hồn?” Hùng Thành thật sự không hiểu: “Lão Ngô, ông ở đây hơn hai mươi ngày, không có thẩm vấn mấy con ma kia sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT