Vừa rồi, cuối cùng Hàn Sĩ Kỳ đã hiểu ra!

Giang Hàn cố ý khiêu chiến với ông ta là để dụ ông ta tới đó, còn hắn thì chui qua lòng đất để mang Giang Lý đi. May mà ông ta phản ứng nhanh, nếu chậm thêm hai hơi thở nữa thì Giang Hàn đã thành công rồi.

Giang Hàn biết đào đất, một khi Giang Lý bị hắn mang xuống dưới lòng đất, Hàn Sĩ Kỳ chỉ còn nước trơ mắt nhìn hắn đào tẩu.

“Lão cẩu!”

Cảm nhận được sát khí lạnh lẽo của trường kiếm, Giang Hàn nổi giận hét to. Hắn không dám dừng lại, lập tức dùng. thần thông Di Hình Hoán Ảnh, thân hình xuất hiện ở bên trái, cách một trượng.

Mấy võ giả năm dưới đất ở bên này chính là năm người ban nãy bị chém bị thương. Những người này đang tập trung lại một chỗ để trị thương, Giang Hàn đột nhiên xuất hiện làm bọn họ sợ đái ra quần, vội vàng chạy tan tác.

“Âm!"

Giang Hàn bổ đao vào lưng một người, đối phương lập tức bị bản ra ngoài, nửa bên vai đứt lìa, người ngã vào trong vũng máu, e là không thể sống nổi.

“Thăng khốn nạn!”

Lần này, Hàn Sĩ Kỳ không truy sát hắn nữa, ông ta đánh bay người đàn bà trung niên đi, tóm lấy cổ của Giang Lý.

Hàn Sĩ Kỳ nhấc Giang Lý lên không trung, giận dữ hét: “Ngươi thử động thủ nữa xem! Lão phu sẽ lập tức bóp ch ết muội muội của ngươi!”

“Khụ!"

Giang Lý bị bóp cổ không thở được nên tỉnh lại. Hai tay Giang Lý bất giác túm lấy tay Hàn Sĩ Kỳ, hai chân ra sức quãy đạp lung tung.

Nhưng Giang Lý chỉ là một bé gái, không hề có chút vũ lực nào, đá vào người Hàn Sĩ Kỳ chẳng khác gì gãi ngứa cho ông ta.

“Ca? Đi, đi đi... Khụ, khu!”

Giang Lý trông thấy Giang Hàn, thấy người hắn nhuộm đỏ máu, tưởng rắng hắn bị thương. Giang Lý lo lắng hô lên nhưng vì bị bóp cổ ngạt thở nên lại ho khan dữ dội.

“Giang Lý!

Giang Hàn quay ngoät đầu lại, trông thấy Giang Lý bị bóp cổ, mắt hắn lập tức vẫn tơ máu, sát khí cưồn cuộn trên người.

Hản chỉ đao vào người Hàn Sĩ Kỳ, nói: “Hàn lão cẩu, ông đường đường là nhân vật lớn của Vân Mộng các, làm vậy không thấy xấu hổ hay sao? Có bản lĩnh thì ông đánh với ta đây này, mau thả muội muội ta ral”

Hàn Sĩ Kỳ nóng mặt nhưng dù sao hôm nay ông ta cũng đã mất sạch mặt mũi rồi, còn tiếc cái gì nữa?

Ông ta liếc mắt nhìn hai võ giả Vân Mộng các cảnh giới Huyền U ở đẳng kia một cái rồi mới nhìn về phía Giang Hàn, nói: “Thằng ch ó đẻ, bỏ đao, quỳ xuống! Nếu không ta lập tức bóp nát cổ của muội muội ngươi!”

Giang Hàn biến sắc, sắc mặt hết sức khó coi, toàn thân hơi hơi run rẩy, ánh mắt lộ vẻ do dự.

Hàn Sĩ Kỳ thấy Giang Hàn không có động tĩnh gì, lập tức siết mạnh tay.

Giang Lý lập tức đau run rẩy, khuôn mặt méo xẹo, càng ngày càng không thở nổi, mắt bắt đầu trắng dã, dường như sẽ chết bất cứ lúc nào.

“Âm!”

Giang Hàn bất lực buông trường đao ra, tuyệt vọng nhằm mắt lại.

Hản khựng người một chút rồi quỳ hai đầu gối xuống đất. Hắn còn có thể chiến đấu! Hắn còn có thể giết tiếp!

Nhưng Giang Lý sắp phải chết rồi, dù hắn có giết được nhiều người hơn nữa thì cũng đâu có nghĩa lý gì?

“Chết đi!”

Cách đó không xa, võ giả Vân Mộng các cảnh giới Huyền U phi người lên trời.

Mặc dù chất độc trên người ông ta vẫn chưa được giải hết nhưng sau khi nghỉ ngơi một lúc, sức chiến đấu đã khôi phục phần nào. Đối đầu với Giang Hàn đã buông bỏ vũ khí, quỳ xuống chịu trận, ông ta tin chắc mình thừa sức giết được hắn.

Thân hình ông ta rạch ngang trời, chớp mắt đã tới sau lưng Giang Hàn, trường kiếm trên tay lóe lên ánh sáng lạnh trăng lóa, thình lình đâm vào lưng Giang Hàn.

Giang Hàn vẫn quỳ dưới đất, hai tay túm tóc, hoàn toàn không hề có bất kỳ phản ứng gì, dường như đã chấp nhận chịu thua...

“Vù!"

Một tiếng xé gió sắc lẹm vang lên, một chai rượu phóng từ trong rừng cây bên trái ra với tốc độ khủng khiếp, đập thẳng vào đầu võ giả cảnh giới Huyền U đang tấn công Giang Hàn.

“Ầm!”

Trên người võ giả cảnh giới Huyền U này vẫn chưa bài trừ được hết chất độc nên phản ứng rất chậm. Lúc này, ông ta lại dồn toàn bộ sự chú ý vào Giang Hàn nên không tránh được bình rượu.

Bình rượu vỡ tan tành, hương rượu tỏa ra xung quanh, võ giả cảnh giới Huyền U bị đánh lăn ra ngoài. Ông ta lồm cồm bò dậy, nổi giận nhìn về phía rừng cây, giận dữ hét lên: “Ai đó?”

“Gầm!”

Trong rừng cây vang lên một tiếng gầm rất to, sau đó một con hổ trắng gầm gừ xông ra, trên lưng cống một thiếu nữ mặc váy màu hồng nhạt xếp ly chải búi tóc tròn.

Nàng ấy không để ý đến võ giả cảnh giới Huyền U đang trợn mắt nhìn mình kia, hài hước nói với Hàn Sĩ Kỳ: “Chậc. chậc, Hàn đường chủ ở nội các thì oai phong tám cõi, ở bên ngoài cũng lãm liệt oai phong, hôm nay bản tiểu thư xem như đã được mở rộng tầm mắt”

Nói xong, nàng ấy nhìn Giang Hàn quỳ dưới đất, toét miệng cười một tiếng, lộ ra cặp răng mèo: “Tiểu huynh đệ, thật có duyên, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play