"Mấy ngày trước ở dãy núi Thiên Hồ, hơn một trăm võ giả truy sát ta, đã bị chém chết mười chín người trong một ngày. Hàn đại nhân, hãy cho ta tu luyện năm năm, ta có lòng tin sẽ càn quét cảnh giới Huyền U. Chỉ cần Hàn đại nhân trả lại muội muội cho ta, sau này mạng của ta sẽ thuộc về Hàn đại nhân. Ta sẽ luôn nghe theo lời căn dặn của đại nhân, ngài muốn ta giết ai, ta sẽ giết kẻ ấy."

"Ha ha ha!" Hàn Sĩ Kỳ không nói gì, nhưng Hàn Nhân Phụng – tiểu sinh tuấn tú bên cạnh ông ta lại liếc nhìn sắc mặt của Hàn Sĩ Kỳ. Sau đó hắn ta cười chế giễu, vẻ mặt châm biếm, nhìn Giang Hàn từ trên cao: "Ngươi là cái thá gì? Một cảnh giới Tử Phủ nhỏ bé cũng dám nói lời ngông cuồng đến thế? Năm năm càn quét cảnh giới Huyền U? Sao ngươi không nói năm năm trở thành sự tồn tại của cảnh giới Bất Hủ luôn đi?"

"Hạng người sói mắt trắng quay lưng vứt bỏ tổ tông như ngươi, có làm chó cho sư phụ ta cũng chẳng thèm nữa là. Cút đi, hôm nay là ngày đại hỉ của sư phụ ta, nếu bây giờ ngươi cút đi thì còn có thể tha cho ngươi một mạng, bằng không... chỉ có con đường chết."

Cuối cùng Hàn Sĩ Kỳ cũng mở miệng, mặt không cảm xúc nói: "Thiếu niên, ngươi đi đi, hôm nay tâm trạng lão phu tốt, không muốn nhìn thấy máu."

Hàn Sĩ Kỳ vừa dứt lời, ánh mắt của Giang Hàn nhanh chóng trở nên ảm đạm, sắc mặt dần trở nên trắng bệch. Hắn biết hôm nay sẽ có rất nhiều cường giả ở đây, dựa vào một mình hắn muốn cứu Giang Lý đi còn khó hơn cả lên trời, cho nên hắn đã quyết định.

Nếu như Hàn Sĩ Kỳ có thể thả muội muội của hắn đi, hắn sẽ cam tâm tình nguyện bán mạng cho Hàn Sĩ Kỳ. Cho dù Hàn Sĩ Kỳ muốn hắn làm một con chó, hắn cũng sẽ không hối tiếc.

Đáng tiếc...

Hắn nhắm mắt lại thở dài thườn thượt. Dưới ánh nhìn chăm chú của toàn trường, hắn từ từ xoay người lại, không nói một lời, từng bước đi về phía rừng cây nhỏ ở đằng xa.

Đám người Giang Trường Phong thấy Giang Hàn rời đi thì hơi lo lắng nhìn về phía Giang Khiếu Thiên. Ông ta cũng cuống lên, chắp tay nói với Hàn Sĩ Kỳ: "Đại nhân, thằng nhãi này có lòng báo thù rất mạnh. Nếu như thả cọp về núi, sớm muộn gì cũng là một mầm họa."

Hàn Sĩ Kỳ không nhìn Giang Khiếu Thiên mà chỉ khoát tay. Giang Khiếu Thiên có thể không biết xấu hổ, nhưng ông ta lại cần mặt mũi. Đã cướp muội muội của người khác còn muốn giết người, nếu chuyện này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của ông ta.

"Cứ thế mà đi à?"

"Nhi tử của Giang Hận Thủy chẳng hề có cốt khí. Ta còn tưởng rằng hôm nay sẽ có một trận đại chiến."

"Phi, hại ta đợi ở đây không công cả buổi sáng, lãng phí thời gian..."

"Cũng không thể trách Giang Hàn được, nhiều cường giả như vậy, ngươi có giỏi thì ngươi xông lên đi."

Trong núi rừng xung quanh bàn tán sôi nổi, trong mắt rất nhiều người lộ ra vẻ thất vọng, còn có người xoay người chuẩn bị rời đi. Đâu có náo nhiệt mà đòi xem, bụng đói cồn cào, ở lại đây để đợi ăn Tết sao?

"Tiểu huynh đệ này không được rồi..."

Bên phải một cây đại thụ, một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy xếp nếp màu hồng phấn, buộc hai búi tóc, một tay cầm một chân giò lớn, một tay cầm một bình rượu, ăn đến nỗi miệng dính đầy dầu. truyện kiếm hiệp hay

Nàng ta nhìn thấy Giang Hàn tiến vào rừng cây nhỏ phía trước thì trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, lẩm bẩm nói: "Chẳng phải nói mạnh miệng lắm à? Một ngày tàn sát mười chín người ư? Huyết tính đâu? Ngông nghênh đâu? Tại sao nhi tử của Giang Hận Thủy lại hèn nhát đến thế? Nhạt nhẽo!"

Bóng dáng của Giang Hàn đã biến mất trong rừng cây nhỏ. Các võ giả của Vân Mộng các đồng loạt thu đao ngồi vào xe ngựa. Hàn Sĩ Kỳ và Hàn Nhân Phụng cũng ngồi vào trong xe ngựa. Hàn Sĩ Kỳ lại chào tạm biệt, xe ngựa từ từ rời đi. Rất nhiều khán giả ở xung quanh đã lắc đầu thở dài bắt đầu đứng dậy, chuẩn bị giải tán.

Xe ngựa vừa mới chạy được mười mấy trượng, chiếc xe ngựa thứ ba đột nhiên nổ tung từ dưới mặt đất. Trong bụi bay mờ mịt, một thanh đại đao màu đen mang theo ánh sáng lạnh lẽo sáng như tuyết, chém mạnh vào phần đáy của xe ngựa.

"Ầm!"

Xe ngựa được chế tạo từ gỗ hắc lê đắt đỏ, bị sức mạnh cuồng bạo chém vỡ vụn trong nháy mắt. Hai con long sư mã bị kinh sợ, giơ chân trước lên, ngửa mặt lên trời hí dài.

Một bóng người màu đen phóng lên từ dưới mặt đất, trường đao mang theo sát ý lạnh lẽo, chém thẳng vào Hàn Sĩ Kỳ đang ngồi trong xe ngựa.

Gần như cùng lúc đó, tiếng rống giận dữ của Giang Hàn vang vọng khắp nơi: "Hàn lão cẩu, mượn đầu của ngươi dùng một lát."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play