Trong lòng anh biết rõ người đàn ông này nhất định có quan hệ với Trần Quân Thiên, ông ta chắc chăn là vệ sĩ của Trần Quân Thiên.

Khó trách Trần Quân Thiên trông có vẻ khá tự tin, mời chào được một người mạnh mẽ như vậy làm vệ sĩ riêng cho. mình, đúng là cậu ta có vốn liếng để kiêu ngạo.

Nhưng theo quan điểm của Diệp Quân Lãng, điều này còn lâu mới đủ, nếu nhất quyết phải so sánh, thì khoảng cách không đủ mà anh nói tới giống như khoảng cách từ mặt đất đến bầu trời.

"Vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi?"

“Không nhớ rõ!"

"Sao anh có thể như vậy được? Anh mà cứ như vậy thì sẽ độc thân cả đời đó!"

"Việc này đâu có liên quan gì tới cô, cô lo lắng làm gì?”

"Để tôi nhắc nhở anh một chút, anh nên đi cùng tôi, làm vài việc thuộc bổn phận của bảo vệ!"

"Tôi vẫn đang làm việc đó đây, cô không thấy tôi vẫn đang đứng trực ở cổng trường sao?"

"Đó không phải là điều tôi đang nói đến, anh đi báo danh với tôi đi."

"Đây cũng là trách nhiệm của bảo vệ sao?"

"Đương nhiên! Đây là lẽ thường mà, có đôi khi tân sinh viên xách không được đồ gì đó thì bảo vệ sẽ giúp đỡ."

Tân U Mộng thản nhiên nói, sau khi nói xong cô ấy liền xoay người đi về phía trường học.

"Này, cô đừng tưởng rằng tôi sẽ đi theo cô, tôi không phải là một người đàn ông tùy tiện đâu!"

Diệp Quân Lãng nói một cách nghiêm túc, nhưng đôi chân lại không nghe lời mà đuổi theo đối phương.

"Cô nhóc, cô cảm thấy chúng ta có nên đi thảm đỏ không?"

“Tại sao vậy?"

"Cậu Trần đã cẩn thận trải thảm đỏ này, nếu chúng ta không đi, chẳng phải là không nể mặt cậu ta sao? Tôi chỉ là một cái tên bảo vệ cỏn con, không dám làm mích lòng người †a đâu!"

"Phụt ~"

Tân U Mộng không khỏi phì cười, quay đầu nhìn Diệp Quân Lãng bên cạnh rồi khinh thường, thâm nghĩ, anh cũng đã làm mích lòng cậu Trần nhiều rồi? Chỉ bàn tới cuộc đối đầu đầy thuốc súng vừa nãy thôi, anh đã đắc tội cậu Trần và cả tổ tông mười tám đời của cậu ta từ lâu rồi, được chưa?

Trân Quân Thiên đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Quân Lãng và Tần U Mộng đang sóng vai rời đi, cậu †a loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, nhất là những lời sau đó, chẳng khác nào quăng một cái tát thật mạnh vào mặt cậu ta. Đọc 𝒕r𝘶𝗒ệ𝗇 ha𝗒, 𝒕r𝘶𝗒 cập 𝗇ga𝗒 { 𝑻rUⅿ𝑻 r𝘶𝗒ệ𝗇﹒v𝗇 }

Điều này khiến säc mặt của Trần Quân Thiên càng thêm u ám và đáng sợ.

Cuối cùng, cậu ta hít một hơi thật sâu và bước về phía chiếc xe thể thao sang trọng của mình.

Người đàn ông trung niên kia thấy vậy, thấp giọng nói: "Cậu chủ, có muốn tôi tự mình ra tay, diệt trừ tên này không?"

"Huyết Sát, chỉ là một tên bảo vệ mà thôi, không cần ông phải ra mặt, tôi đã có biện pháp giải quyết, nếu ngay cả một tên bảo vệ cũng không đối phó được, tôi sẽ bị người khác cười nhạo nếu việc này truyền ra ngoài."

Trần Quân Thiên nói.

Người đàn ông trung niên được gọi là Huyết Sát gật đầu, trên mặt lộ ra một biểu cảm đờ đẫn và thờ ơ.

Trần Quân Thiên lên xe, cậu ta lập tức gọi một cuộc điện thoại:

"Xin chào, Chủ nhiệm Trịnh đúng không?"

"Vâng vâng, là tôi, đây không phải là cậu Trân sao? Không biết cậu Trần có chuyện gì sai bảo?"

"Trong trường có một nhân viên bảo vệ mới tên Diệp Quân Lãng phải không? Tên bảo vệ này rất kiêu ngạo ngang ngược, một số bạn bè của tôi trong trường đã bị anh ta làm bị thương, một người trong số đó thậm chí còn hôn mê bất tỉnh. Chủ nhiệm Trịnh, ông đã từng nghe nói về vụ việc nhân viên bảo vệ vô cớ đánh sinh viên ở các trường cao đẳng, đại học chưa? Làm sao các người có tuyển dụng một nhân viên bảo vệ có đạo đức tệ hại như vậy? Nếu thông tin về việc bảo vệ đánh sinh viên bị truyền ra ngoài thì sẽ gây ra hậu quả xấu, không thể tưởng tượng nổi!

"Cái gì? Có chuyện như vậy xảy ra sao? Phát sinh khi nào?"

"Chuyện vừa xảy ra. Tôi hy vọng Chủ nhiệm Trịnh sẽ tới xác nhận và tìm hiểu rõ ràng chuyện gì đã xảy ra. Hơn nữa, tôi không muốn nhìn thấy nhân viên bảo vệ này còn ở trong trường vào ngày mai. Chủ nhiệm Trịnh, nhớ kỹ, đây là mệnh lệnh!"

Nói xong, Trần Quân Thiên cúp điện thoại, khóe miệng nhếch lên, một tia giễu cợt tràn ra từ khóe miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play