Diệp Quân Lãng nhìn sắc mặt của đám người Ngô Văn Minh, lập tức đoán được đáp án: “Lão Ngô, Tiểu Phi, các cậu biết chuyện này đúng không?”
“Haizz!”
Ngô Văn Minh thở dài, anh ta ngẩng đầu lên, nói: “Anh Lãng, chúng tôi biết chuyện mấy phần tử bất hợp pháp tống tiền học phí của các sinh viên. Trước đây cũng nhận được phản ánh của một vài sinh viên. Chúng tôi cũng từng báo cảnh sát, cảnh sát cũng đã đến điều tra. Nhưng khi cảnh sát đến, những sinh viên bị hại đó lại không ai dám đứng ra làm nhân chứng. Không có sinh viên làm nhân chứng, không có cách nào khẳng định ai tống tiền bọn họ. Cuối cùng việc này không giải quyết được gì."
“Các sinh viên bị tống tiền kia bị đám phần tử bất hợp pháp cảnh cáo nên không dám đứng ra làm chứng, lựa chọn nén giận.” Lý Phi nói.
Trương Dũng cũng nói: “Đúng như Hứa Nhạc nói, đám phần tử bất hợp pháp kia đều nhăm vào các sinh viên không quyền không thế để ra tay. Đa số các sinh viên này có hoàn cảnh không tốt, không có chỗ dựa, cho nên bọn họ không dám đối nghịch với đám phần tử bất hợp pháp kia. Bọn họ đành phải nén giận, một sự nhịn chín sự lành mới có thể giữ được an toàn”
Lâm Húc Đông cắn chặt răng, trong mắt hiện lên sự hận thù, nói: “Anh Lãng, nửa năm trước có một bảo vệ, chúng tôi gọi cậu ấy là Tiểu Thạch. Tiểu Thạch tuổi trẻ chính trực, có một lần gặp phải tình huống sinh viên bị tống tiền này. Lúc đó chỉ có Tiểu Thạch trực ban, sau khi nhìn thấy tình huống này, cậu ấy lập tức xông ra ngoài giằng co với đám phần tử bất hợp pháp kia. Nhưng chẳng bao lâu... Đến một buổi tối, Tiểu Thạch bị đánh gãy hai chân, đưa đến bệnh viện cứu giúp nhưng đôi chân kia cũng để lại di chứng, bị thọt chân. Sau đó công ty an ninh cũng sa thải cậu ấy...
“Anh Lãng, nói thật, mỗi lần nghe có sinh viên bị tống tiền, chúng tôi cũng rất tức giận. Chúng tôi là bảo vệ, cũng muốn bảo vệ mỗi sinh viên trong trường. Nhưng chúng tôi cũng chỉ có từng này người, không có quan hệ bối cảnh gì, đối phương lại là thế lực lớn. Cho nên có đôi khi chúng tôi thật sự rất bất lực. Nhưng chỉ cần gặp phải sinh viên bị như vậy, chúng tôi cũng sẽ không lùi bước, chúng tôi cũng sẽ đứng ral” Lý Phi nói.
Diệp Quân Lãng gật đầu, đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác, hắn cũng có thể hiểu được tâm tình của các bảo vệ này.
Các phần tử bất hợp pháp bên ngoài chiếm giữ thế lực vùng này, khẳng định sau lưng bọn họ có một thế lực lớn hơn chống đỡ.
Đám người Ngô Văn Minh chỉ là bảo vệ bình thường, lấy gì đấu tranh với mấy thế lực đó?
Nhưng thế lực đó duõỗi bàn tay ác độc của mình về phía các sinh viên trong trường, Diệp Quân Lãng thật sự không thể chịu đựng được việc này.
“Mấy người biết thế lực kia tên là gì không?” Diệp Quân Lãng hỏi.
Đám người Trương Dũng lắc đầu: “Chúng tôi không biết, chỉ biết bọn họ đã chiếm giữ vùng này được mấy năm”
Diệp Quân Lãng gật đầu, không nói gì nữa, quay đầu nhìn về phía Hứa Nhạc, nói: “Hứa Nhạc, cậu về ký túc xá nghỉ ngơi đi. Sau này gặp phải chuyện này có thể đến tìm tôi.”
Hứa Nhạc gật đầu, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng lại không nói nữa. Cậu ta cảm ơn Diệp Quân Lãng và các bảo vệ một lần nữa rồi mới rời đi.
Nếu Diệp Quân Lãng không đến đại học Giang Hải làm bảo vệ, hắn cũng không biết bên ngoài lại có chuyện phần tử bất hợp pháp tống tiền sinh viên.
Bây giờ hắn đã là bảo vệ của đại học Giang Hải, nếu đã biết chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ không ngồi xem.
Giống như những gì hắn từng nói, hắn rất bênh vực người của mình.
Lúc trước ở tổ chức Long Ảnh, ai dám động đến anh em tổ chức Long Ảnh, hắn sẽ đứng ra đòi lại công bằng, không ai có thể sỉ nhục và động chạm đến các chiến sĩ của hắn.
Cách tốt nhất là bắt hết tất cả các phần tử bất hợp pháp bên ngoài trường học lại.
Chuyện này không vội, Diệp Quân Lãng cần thêm thời gian để thăm dò chỉ tiết thế lực này.
Đang suy nghĩ, đột nhiên cổng trường trở nên ầm ï, đám người Ngô Văn Minh vội vàng đứng lên nói: “Bên ngoài có chuyện gì vậy? Đi ra nhìn xem”
Đám người Ngô Văn Minh đi ra ngoài thì nhìn thấy một chiếc xe việt dã dừng ở cổng trường, bốn sinh viên đi xuống, bê một chiếc thảm đỏ, chuẩn bị trải từ cổng trường vào trong trường.
Thấy vậy, các bảo vệ ở cổng trường rất khó hiểu, có bảo vệ đi lên hỏi thăm tình hình, một nam sinh trong đó lạnh lùng nói: “Đừng xen vào việc của người khác. Mở thanh chắn xuống. Chúng tôi còn phải trải thảm đỏ.”
“Bạn học, bên trường sắp xếp trải thảm đỏ hay sao? Hay vì chuyện gì khác? Mấy cậu phải nói rõ ràng chuyện này mới được." Một bảo vệ tiếp tục hỏi.
“Mấy con chó canh cửa này muốn chết hả? Việc của Trần thiếu đến lượt mấy người quản? Còn xen vào chuyện của người khác, có tin ngày mai tôi cho các người cút khỏi đại học Giang Hải không?” Một nam sinh cao lớn to khỏe lạnh lùng nói: “Nhanh hạ thanh chắn xuống, nếu làm hỏng chuyện tốt của Trần thiếu, mấy người tự gánh hậu quả.”
Đúng lúc này đám người Ngô Văn Minh đi ra, nghe thấy giọng điệu kiêu ngạo ngông cuồng của nam sinh này, sau đó
nghe thấy mấy chữ “Trần thiếu”, tất cả đều biến sắc.
Thảm đỏ đã trải đến cổng trường, bởi vì đây là ngày nhập học nên có rất nhiều tân sinh viên và phụ huynh ra ra vào vào.
Lúc này-
“Mấy người mù hả? Cút sang một bên! Mấy người có thể dẫm lên thảm đỏ này sao? Nhanh cút đi!"
“Đang nói mày đó! Nhìn gì mà nhìn? Sau này còn muốn yên ổn trong trường hay không?”
“Cút cút cút, đi sang bên kia, mấy người không có tư cách bước lên thảm đỏ, nếu dẫm bẩn tôi sẽ hỏi tội các người!”
Thì ra có quá nhiều phụ huynh và sinh viên đi vào trường, có vài sinh viên không cẩn thận dẫm lên thảm đỏ, mấy nam sinh này tiến lên đuổi mấy sinh viên kia đi, không cho bọn họ đến gần thảm đỏ.
Chuyện này quá vô lý ngang ngược, cổng trường còn một cửa nhỏ, nhưng hôm nay là ngày nhập học, có rất nhiều người, mấy nam sinh này chiếm giữ cửa chính, không cho phép những người khác đi qua sẽ rất ảnh hưởng đến giao thông.
Ngô Văn Minh nhíu mày, đi lên nói: “Bạn học này, hôm nay là ngày nhập học, các cậu đang làm gì vậy? Các cậu đã làm ảnh hưởng đến giao thông, hơn nữa các cậu còn bá chiếm tuyến đường chính vào trường, chuyện này không ổn.”
“Không ổn? Thằng già này đang nghi ngờ Trần thiếu sao?” Một nam sinh híp mắt lạnh lùng nói.
“Cho dù là Trần thiếu cũng phải tuân thủ nội quy trường học. Mấy người đột nhiên trải thảm đỏ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự giao thông trong trường, phá hỏng quy củ. Mời các cậu thu hồi thảm đỏ, phối hợp giữ trật tự cho trường học.” Lý Phi cũng lên tiếng.
“Xem ra hai tên bảo vệ này ăn gan hùm mật gấu, không sợ chết đúng không?” Tên nam sinh to cao kia lạnh lùng bước đến.
“Bạn học này, hai ngày nay chính là ngày tân sinh viên nhập học, nhiều người ra vào. Các cậu làm vậy đã ảnh hưởng đến trật tự bình thường. Các cậu có thể báo lại với Trần thiếu, bảo cậu ấy châm chước một chút hay không?” Trương Dũng cũng đi lên nói.
“Châm chước? Mấy con chó giữ cửa mấy người là cái thá gì? Cũng xứng để Trần thiếu châm chước? Cút xa ra, đừng làm hỏng chuyện của Trần thiếu, nếu không mấy người đừng hòng lăn lộn ở Giang Hải!"
Tên nam sinh to cao kia hét to, xông lên xô đẩy đám người Ngô Văn Minh, Lý Phi.
Sức lực của nam sinh này rất mạnh, đám người Ngô Văn Minh bị bất ngờ, lảo đảo lùi ra sau, suýt nữa ngã xuống đất.
Sau khi đứng vững, đám người Ngô Văn Minh, Lý Phi rất tức giận nhưng lại không dám nói gì.
Bởi vì bọn họ biết mấy sinh viên này đi theo Trần thiếu, đắc tội bọn họ tương đương đắc tội Trần thiếu.
Trần thiếu chính là kẻ bắt nạt đứng đầu đại học Giang Hải, có tiền có quyền, có địa vị lớn, bọn họ không chọc vào nổi.
“Nhãi ranh chui ra từ đâu đây, dám ra tay đánh người giữa ban ngày ban mặt? Có mẹ sinh không có ba dạy đúng không? Một đám ngu xuẩn không được dạy bảo, thiếu đánh hải”
Đột nhiên một âm thanh lạnh nhạt vang lên như sấm sét, chỉ thẳng vào đám sinh viên ngang ngược ngông cuồng kia.