Thẩm Trầm Ngư nhìn Diệp Quân Lãng, không nhịn được hỏi.

Diệp Quân Lãng nói: “Đúng vậy. Đúng rồi, đây là thư đề cử, hiệu trưởng Thẩm có thể đọc qua.”

Nói xong, Diệp Quân Lãng lấy ra một lá thư đưa cho Thẩm Trầm Ngư.

Thẩm Trầm Ngư mở ra nhìn, quả nhiên đều là thật sự, bên trên còn có chữ ký tay của Tạ Thanh Phong.

Nhưng tiến cử người này làm bảo vệ thì thôi đi, tại sao còn sắp xếp cho hắn ở trong Tiểu Trúc?

Nghĩ đến việc sau này sẽ trở thành hàng xóm của người này, cổ họng của Thẩm Trầm Ngư nghẹn cứng, không được tự nhiên.

Trong tiềm thức, Thẩm Trầm Ngư cảm thấy chính mình nên làm gì đó, nếu để tên này ở cạnh phòng mình, cô có thể tưởng tượng được ngày tháng không thấy mặt trời của bản thân.

Một người đàn ông vô sỉ nhìn chằm chằm quần áo của phụ nữ rồi bình luận thì có thể tốt đến mức nào?

Ai biết sau này - ví dụ như lúc đêm khuya tĩnh lặng hắn có làm ra hành động gì khác người hay không chứ?

Thẩm Trầm Ngư hít sâu, nhìn về phía Tiểu Vương, hỏi: “Bộ nhân sự mấy người phỏng vấn anh ta chưa?”

“Phỏng vấn?” Tiểu Vương ngẩn ra, hắn ta không nghĩ đến vấn đề này.

Đây là người do hiệu trưởng Tạ sắp xếp, còn cần phỏng vấn sao? Nếu thật sự phỏng vấn, khác gì không nể mặt mũi của hiệu trưởng Tạ? Hắn ta còn muốn an ổn ngồi ở vị trí này thêm mấy năm nữa.

“Hiệu trưởng Thẩm, còn, còn chưa phỏng vấn ạ.” Tiểu Vương đành phải nói.

Thẩm Trầm Ngư gật đầu, không kiên nhãn nói: “Được rồi, tôi đã biết. Tôi tự phỏng vấn anh ta. Hai người đi ra trước đi.”

Triệu Hải và Tiểu Vương như được giải thoát, vội vàng rời khỏi văn phòng.

Sau khi cửa đóng lại, Thẩm Trầm Ngư lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Quân Lãng, nói: “Anh tên là Diệp Quân Lãng?”

“Đúng vậy. Hiệu trưởng Thẩm, lúc trước tôi không biết thân phận của cô, hai bên có chút hiểu lầm, bây giờ hiểu lầm đã được xóa bỏ...” Diệp Quân Lãng nói.

Thẩm Trầm Ngư ngắt lời hắn, hỏi: “Anh đã được đào tạo qua hệ thống huấn luyện bảo vệ chuyên nghiệp chưa?”

“Chưal”

“Chưa? Chưa được đào tạo chuyên nghiệp, sao anh có thể làm một bảo vệ tốt được?”

“Sống đến già, học đến già. Đứng ở vị trí này, tôi chắc chắn sẽ không ngừng cố gắng học tập, trở thành một bảo vệ ưu tú.” Diệp Quân Lãng nói.

Thẩm Trầm Ngư thật sự không biết sự tự tin của Diệp Quân Lãng đến từ đâu, cô hỏi tiếp: “Anh biết chức trách của bảo vệ là gì không?”

“Giữ gìn trật tự vườn trường, bảo vệ an toàn vườn trường, đặc biệt là sinh viên nữ, phải kiên quyết bảo vệ trinh tiết của các em ấy-- A, không phải, ý tôi là bảo vệ sự an toàn cho các em ấy!”

Diệp Quân Lãng nói lậu miệng, vội vàng sửa lời.

Mặt của Thẩm Trầm Ngư đen kịt, thầm nghĩ tên này không phải thứ tốt lành gì, trong vô thức đã để lộ ra bản tính của mình, cô lạnh lùng nói: “Bọn họ không cần anh bảo vệ trinh tiết!”

“Chỉ là so sánh mà thôi!” Diệp Quân Lãng xấu hổ nói.

Thẩm Trầm Ngư cắn chặt răng, nói: “Anh chưa được đào †ạo qua hệ thống huấn luyện bảo vệ chuyên nghiệp, anh có tin tưởng đảm nhiệm được công việc này không?”

“Cói” Diệp Quân Lãng khẳng định.

Đùa gì chứ, một binh vương bảo vệ quốc gia như hắn còn không thể làm tốt công việc bảo vệ sao?

Thẩm Trầm Ngư suy nghĩ, lại hỏi: “Anh cảm thấy ưu điểm của bản thân là gì, hay nói cách khác, sở trường đặc biệt của anh là gì?”

“Sở trường đặc biệt?” Diệp Quân Lãng sửng sốt, sau đó hơi xấu hổ nói: “Có thể nói rõ phương diện nào được không?”

Hắn nhớ rõ sau khi xong việc, rất nhiều phụ nữ sẽ khen hắn lợi hại, còn nói hắn rất dài - hắn không biết đây có được coi là sở trường đặc biệt không - sở trường đặc biệt là đặc biệt dài!

Thẩm Trầm Ngư sắp tức chết rồi, tên này cố ý hả? Cố ý trêu đùa mình?

Sở trường đặc biệt là gì cũng không biết sao?

Còn có, nụ cười đáng khinh kia là sao?

Đầu óc có bệnh hả?

Thẩm Trầm Ngư cảm thấy còn tiếp tục nói chuyện với người này nữa, sợ rằng chính mình sẽ chết vài vạn tế bào, cô nói: “Được rồi, anh đi ra ngoài đi. Tôi gọi điện cho hiệu trưởng Tạ một chút.”

“Ý là tôi đi ra ngoài chờ kết quả?” “Đúng vậy!”

Thẩm Trầm Ngư tức giận nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play