“Anh bảo vệ, em có thể kết bạn wechat với anh không?” “Em cũng muốn...

Các sinh viên nữ vây xem như thấy được thần tượng của mình, tất cả đều hưng phấn kêu to, các cô đang tuổi thanh xuân, nhiệt tình thẳng thắn, không hề cố ky nói ra yêu thích của mình.

Diệp Quân Lãng ngẩn người, có hơi bị dọa sợ.

Nữ sinh bây giờ đều thẳng tính vậy sao? Sao không giống với những gì hắn nghĩ vậy? Xem ra chính mình ở bộ đội quá lâu nên có hơi chệch đường ray với đô thị phồn hoa này.

Khen chính mình đẹp trai thì thôi đi, bởi vì đây là sự thật.

Nhưng trước công chúng kêu gào muốn phương thức liên hệ của mình, rốt cuộc có ý gì? Các cô muốn làm gì?

Xin đó, tôi không thể làm cái chuyện như ngủ trong ký túc xá nữ vào ban đêm, được chứ?

Diệp Quân Lãng có chút không nói nên lời, đành phải cười nói: “Mọi người giải tán đi, hiện tại không còn chuyện gì nữa rồi. Thật ra con người tôi không có ưu điểm gì cả, ngoại trừ đẹp trai chút, học vấn cao chút, nhân phẩm tốt chút, ngoài ra không có ưu điểm gì cả, thật sự không nhận nổi sự khen ngợi của mọi người. À, tôi còn rất bênh vực người mình, các em là sinh viên đại học Giang Hải, tôi có trách nhiệm bảo vệ các em, tạm thời sẽ không quan tâm các em đúng hay sai. Các em cũng đừng có tuyên truyền khắp nơi, để thầy trò trường chúng ta biết là được. Rụt rè luôn là tiêu chuẩn làm người của tôi.”

“Phụt..”

“Woa, thì ra anh bảo vệ còn hài hước thú vị như vậy, vừa khí phách siêu ngầu, lại khôi hài dí dỏm, thật sự quá hoàn mỹ!”

“Anh bảo vệ, em không nhịn được, em muôn quét mã QR xin thông tin liên lạc, em muốn tăng thêm sự uy tín của anh...”

Các nữ sinh trong sân nghe xong lời giới thiệu của Diệp Quân Lãng, càng thêm hưng phấn.

Diệp Quân Lãng đen mặt, nói: “Tôi bảo này, sao các em có thể tùy tiện xin phương thức liên hệ của một người đàn ông chứ? Thực sự quá khuyết thiếu sự hiểu biết an toàn! Mấy cô vừa kêu gọi kia, ngày mai có rảnh đến tìm tôi, tôi phải dạy dỗ này vấn đề an toàn này mới được!”

Đùa gì vậy chứ?

Đứng trước mặt Thẩm Trầm Ngư, sao ông đây không biết xấu hổ trao đổi phương thức liên hệ với mấy người?

Ông đây còn chưa chính thức nhập chức đâu, nếu bị hiệu trưởng Thẩm sa thải thì quá xấu hổi

Diệp Quân Lãng để ý mấy nữ sinh vừa kêu gọi trông không tệ, thân thể phát d*c cũng vượt mức quy định, chỗ lõm nên lõm, chỗ lồi nên lồi.

Nhưng các cô đọc sách choáng váng hay ngực to ngốc nghếch vậy?

Các cô không biết lén nhét tờ giấy nhỏ hoặc âm thầm xấu hổ chạy lên muốn phương thức liên hệ sao?

Công khai muốn kiểu này coi ông đây thành cái gì? Chuyện này sẽ làm hiệu trưởng Thẩm nghĩ gì đây?

Cuối cùng Trịnh Kinh phải ra mặt mới giải tán được các phụ huynh, sinh viên.

Khi Diệp Quân Lãng nhìn về phía Thẩm Trầm Ngư, hắn có chút xấu hổ.

Không ngờ người đẹp lại là phó hiệu trưởng đại học Giang Hải.

Trời đất chứng giám, hắn thật sự không biết, hắn cho rằng cô là giảng viên đại học Giang Hải, không ngờ lại là phó hiệu trường quyền cao chức trọng.

Nhớ lại hình ảnh hắn đè người đẹp xuống giường, hắn thật sự muốn đâm chết trên bầu ng ực no đủ kia.

Xong rồi xong rồi!

Mới đi làm ngày đầu tiên đã đắc tội với người đẹp, sau này liệu có bị làm khó dễ không đây? .

Lúc này Thẩm Trâm Ngư cũng nhìn về phía Diệp Quân Lãng, cô hít sâu, muốn đè ép các loại cảm xúc trong lòng xuống, nói: “Anh đi với tôi. Còn có trưởng khoa Triệu, ông cũng đi cùng đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play