<!-- vuông -->

Chương 44

“Cầm tinh con chó à? Vậy mà lại đuổi theo xe, nghĩ gì vậy chứ?”

Mạnh Triều liếc nhìn Đồng Hạo, cậu ta dựa vào ghế phó lái thở hổn hển, trán toát mồ hôi nóng.

Đạp vào ga, xe tăng tốc, đuổi sát chiếc xe vans phía trước cách đó không xa.

“Nhìn thấy rõ chưa?” Mạnh Triều nhìn chằm chằm phía trước: “Chắc chắn không nhìn nhầm chứ?” <!-- vuông -->

“Không nhầm được.” Đồng Hạo vươn dài cổ: “Thị lực của tôi là 2.0, chắc chắn không nhìn nhầm.”

“Thị lực tốt thì có tác dụng quái gì, đầu óc chập chờn chẳng nói tiếng nào đã co giò chạy, cậu chạy kịp xe à?” Mạnh Triều chép miệng: “Nhìn cậu toát mồ hôi đầy người kia, bên dưới có giấy đấy, tự tìm đi, đừng bôi hết lên lưng ghế tôi.”

Đồng Hạo cúi đầu rút mấy tờ giấy, lau hết trán đến cổ, lau hết cổ đến lau mũi, vo thành một nắm, lặng lẽ muốn giấu ra phía sau.

“Nhét đi đâu đấy?”

Mạnh Triều liếc nhìn cậu ta, đảo bánh lái, chuyển làn đường để vượt.

“Cố lên nữa đi, anh Mạnh, lái nhanh hơn chút.” Đồng Hạo nhân cơ hội nghiêng người, nhét nắm giấy vào túi quần: “Chiếc xe phía trước chắc chắn là của Tôn Tuyền Hải, tôi nhớ biển số xe.”

“Đúng vậy, thằng nhóc này chăm chú rẽ vào ngõ ngách, muốn cắt đuôi chúng ta, không chột dạ mới lạ đó.”

“Nhanh chút, cố lên, cố lên anh ơi…”

“Câm miệng.”

Hai chiếc ô tô nối đuôi nhau phóng nhanh qua, lặng lẽ rượt đuổi nhau, khiến dòng xe cộ trở nên hỗn loạn, vội vàng né tránh, gây ra hàng loạt tiếng bấm còi và chửi bới. Nhưng bây giờ Mạnh Triều không để ý được nhiều như thế, trong mắt chỉ còn lại chiếc xe vans phía trước khoảng mười mét, theo sát, quành đầu, không dám thả lỏng một chút nào.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, càng ngày càng…

Ai ngờ đối phương đột nhiên phanh gấp, dừng lại trước cổng chợ.

“Chậc…”

Mạnh Triều phanh xe lại theo, cơ thể giật một phát, còn chưa kịp dừng hẳn, Đồng Hạo đã mở cửa xe nhảy xuống.

Chiếc xe vans phía trước cũng mở cửa, người bên trong nhanh chóng xuống xe, nhanh chân lẩn vào chợ đông đúc, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.

Đồng Hạo đuổi sát theo sau, đẩy đám người sang hai bên chen lên phía trước, suýt nữa xô ngã một người đàn ông vô gia cư quấn trên mình chiếc áo khoác bông rách nát.

“Xin lỗi xin lỗi.” Cậu ta lùi lại hai ba bước, hoảng hốt đỡ người dậy: “Không sao chứ?”

Người đàn ông vô gia cư như bị giật mình, giữ chiếc mũ bẩn trên đầu, loạng choạng vài cái rồi nhanh chóng rời đi, mà Đồng Hạo cũng không có thời gian để ý tới anh ta, quay người tìm kiếm bóng dáng Từ Khánh Lợi trong đám người.

Nhìn thấy rồi, anh ta cũng đang vươn đầu ở cách đó không xa, quan sát phía bên này.

“Cảnh sát bắt người, mọi người tránh ra!”

Đồng Hạo la hét cả một đường, chạy nhanh về phía trước, đám người xung quanh vô thức né tránh, mở một con đường nhỏ, nhìn hai người ở giữa sạp hàng, quẹo rẽ đuổi nhau.

Người trước mặt dần mất sức, tốc độ chậm đi hẳn, mà Đồng Hạo lại ép sát, chặn đứng anh ta trong ngõ cụt, hai bên là cửa hàng đóng chặt cửa nẻo không còn đường lui.

“Từ Khánh Lợi, đứng lại, còn chạy nữa tôi sẽ nổ súng!”

Cuối cùng người kia cũng loạng choạng dừng lại.

Lúc này Mạnh Triều cũng đuổi tới, anh ấy ra hiệu cho Đồng Hạo lấy còng tay ra, hai người cùng bao vây, cẩn thận tới gần.

“Đừng im, hai tay ôm đầu, ngồi xuống sát bên kia.”

Từ Khánh Lợi ngoan ngoãn đến lạ, không hề phản kháng, Mạnh Triều còng tay vào rồi, bẻ vai anh ấy qua.

“Từ…”

Anh ấy nghẹn họng, trước mặt là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

“Anh là ai?”

Hai tay người đàn ông bị còng lại, ngồi trên đất, ngẩng mặt lên, cười lấy lòng.

“Tên là gì?”

“Trình Long.”

“Chạy làm gì?”

“Không gì cả, các anh đột nhiên đuổi theo tôi nên tự nhiên tôi chạy thôi…”

Anh ta nhích chân, liếc nhìn Mạnh Triều.

“Thật đó, người bình thường ai mà không chạy chứ, đây là phản xạ có điều kiện.”

Mạnh Triều sầm mặt.

“Đừng có đùa giỡn, cho anh cơ hội, khai thật đi.”

Người đàn ông tên Trình Long cúi đầu, nhìn chằm khe nứt trên sàn bê tông, không nói gì.

“Sao, anh nói hay là tôi nói đây?” Mạnh Triều chọc chọc anh ta: “Nếu để tôi nói thì kết quả sẽ khác đấy.”

“Tôi nói tôi nói.” Người đàn ông xoa hai tay vào nhau: “Tôi tưởng là người mất đuổi theo nên mới sợ hãi bỏ chạy.”

“Cái gì mà người mất?” Hai tay Đồng Hạo chống đầu gối, không ngừng thở dốc: “Sao anh lại giữ chiếc xe này? Anh trộm à?”

“Không phải, thực sự không có, không dám nói lung tung như vậy đâu.”

Người đàn ông nghiến răng, vẻ mặt khổ sở.

“Đồng chí cảnh sát, là thế này. Tối hôm đó tôi ra ngoài uống chút rượu với bạn, sau đó trên đường về tôi đi dạo ở gần đó để tiêu thực một chút. Chẳng phải người già đã nói rồi sao, đi dạo sau khi ăn cơm sẽ sống tới 99…”

“Nói trọng điểm thôi, đừng quanh co lòng vòng với tôi.”

“Ồ ồ, được rồi được rồi, nói trọng điểm. Tôi đi mãi đi mãi thì thấy đã nửa đêm rồi, có chiếc xe dừng ở đó, ở ngay giữa đường, còn cắm chìa khóa. Tôi tưởng là ai không cần nữa, các anh cũng biết đó, là xe bị bỏ ấy.”

Anh ta ngẩng đầu lên, cố gắng thể hiện sự chân thành.

“Tôi nghĩ bụng ai mà thất đức thế, rác không cần nữa thì cũng đừng có chắn đường chứ. Sau đó, nghĩ muốn làm chuyện tốt, tôi tiện thể lái nó đi. Tôi đã tính rồi, nếu ngày nào đó chủ nhân quay lại tìm, tôi sẽ trả lại cho anh ta. Nhưng còn chưa gặp chủ xe thì đã gặp các anh trước rồi.”

“Anh nghĩ cũng hay lắm.” Mạnh Triều khựng lại: “Đợi đã, anh nói uống rượu với bạn xong đi dạo? Tên này mẹ nó lái xe khi uống say à? Anh to gan nhỉ.” Anh ấy vươn tay nhéo anh ta: “Đợi đó, đợi vào ăn cơm tù đi.”

Đồng Hạo đi tới, đè thấp giọng: “Anh Mạnh, anh định xử lý người này thế nào?”

“Chúng ta không còn thời gian chậm trễ được nữa, gọi điện tìm lão Trần ở đồn cảnh sát, không cần biết lời khai là đúng hay sai, đưa người đi trước đã.” Mạnh Triều nhìn ra phía sau: “Nhìn tư thế ôm đầu kia xem ra đã phạm tội nhiều lần rồi, tra khảo kỹ hơn đi, có lẽ sẽ tiết lộ được không ít chuyện.”

Mười phút sau, lão Trần chạy tới, Mạnh Triều không rảnh nói chuyện, giao việc cho ông ta xong bèn vội vàng kéo Đồng Hạo chạy ra bên ngoài chợ.

“Này, anh nói xem Từ Khánh Lợi có phải cố ý không? Anh ta biết chúng ta sẽ đuổi theo chiếc xe này nên vứt ở giữa đường, đợi ai đó lái đi, để người khác chuyển tầm mắt giúp anh ta.”

“Rất có thể.” Mạnh Triều xoa mũi, kéo khóa áo khoác: “Tào Tiểu Quân, Ngô Tế Muội, Từ Khánh Lợi, ba người này không ai để người ta bớt lo hết.”

“Tiếp theo phải làm sao đây, khó khăn lắm mới gặp manh mối thì lại đứt.”

“Chúng ta phải…”

Mạnh Triều sững sờ.

Ban nãy chạy vội quá không khóa xe, lúc này đang đỗ bên đường cửa xe mở rộng, ghế lái bị trộm hết sạch.

“Đúng thật là, ban ngày ban mặt, trộm cả của cảnh sát hình sự.”

Anh ấy chui vào ghế phó lái, tìm xung quanh, may mà không mất gì.

“Cậu cũng xem thử đi có thiếu gì không?”

Đồng Hạo nhìn ra ghế trước, lại chui người vào ghế sau tìm dưới gầm ghế, một lúc lâu sau nghẹn ra một câu.

“Túi của tôi mất rồi.”

“Trong túi có gì?”

Đồng Hạo sờ khắp toàn thân, điện thoại ví tiền đều trên người.

“Cũng không có gì đáng tiền cả, chỉ để chút đồ nướng bánh bao buổi sáng chưa ăn hết thôi, chắc người vô gia cư gần đây nhặt mất.”

“Được, không mất gì to tát là được.” Mạnh Triều khởi động xe: “Lên trước đi, chúng ta kiểm tra tòa nhà xây dở kia.”

Đồng Hạo gật đầu, giữ cửa xe, vẻ mặt lơ đãng.

“Sao vậy?”

Cậu ta bỗng nhận ra gì đó, sắc mặt thay đổi, né tránh ánh mắt Mạnh Triều.

“Sao thế?” Mạnh Triều cũng nhận ra có điều không ổn, trừng cậu ta: “Cậu có gì thì nói thẳng đi.”

“Cuốn sổ…”

Đồng Hạo khẽ lẩm bẩm, mặt tái đi, đến môi cũng tái theo.

“Tôi nhớ ra rồi, cuốn sổ ghi chép vụ án hình như cũng ở bên trong.”

Tim Mạnh Triều thắt lại, nhìn xung quanh, bên cạnh là dòng người thấp nập, vô ưu vô lo, tràn ngập phấn khởi và hạnh phúc. Cả thành phố giăng đèn rực rỡ chờ đón Tết Nguyên Đán.

Gió bắc lạnh lẽo làm lay động những chiếc đèn lồng treo trên đầu.

Cót két cót két, quầng sáng dao động hắt lên giữa lông mày anh ấy.

Anh ấy nghe thấy sát ý cuồn cuộn, không biết tại sao, trực giác nào đó nói với anh ấy chính là hôm nay.

Có người đang đợi màn đêm buông xuống.

Hơn nữa, không chỉ một người.

Trái tim Mạnh Triều dần trở nên nặng nề, cùng với ánh hoàng hôn ở đầu ngõ, từng chút rơi vào màn đêm không đáy.

Cùng lúc đó, bên kia đường, có một người đàn ông vô gia cư nhếch nhác đang nhìn hai người phía bên kia qua dòng xe cộ như mắc cửi.

Từ Khánh Lợi cắn một miếng bánh bao lạnh, nhìn vẻ mặt bối rối của Mạnh Triều và Đồng Hạo, nở một nụ cười gian xảo. Anh ôm chiếc ba lô màu đen trong lòng, sau đó đè thấp mũ, vội vàng quay người lẩn sâu vào trong con ngõ. <!-- vuông --> <!-- vuông --> <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play