<!-- vuông -->

Chương 41 <!-- vuông -->

Trước đó, anh ta từng ba lần có suy nghĩ giết anh.

Lần đầu tiên là lúc hai người báo họ tên cho nhau.

Hai người ngồi xổm trên tường hút thuốc, Tào Tiểu Quân nói tên mình ra trước, như thể đang thử, mà người đàn ông kia vậy mà cũng tên Nghê Hướng Đông.

Tiểu Quân dậm đôi chân tê dại, chống tay đứng dậy, lạnh lùng nhìn xung quanh. Nơi này râm mát không có gió, bên ngoài lại đang thi công nên có tiếng máy móc rất ồn ào, cho dù lát nữa có động tĩnh gì cũng sẽ che được hết. <!-- vuông -->

Chếch sang cách đó không xa còn có một cái hố móng sâu đang chờ đổ bê tông.

Thiên thời, địa lợi, chỉ đợi nhân hòa thôi.

Tào Tiểu Quân hoạt động cổ tay, bước từng bước tới gần, người kia cúi đầu xoa bùn trên ống quần, không chú ý anh ta lặng lẽ đi vòng ra phía sau mình.

Vừa định giơ tay lên, ai ngờ Vương Thành lại kéo một cô gái quyến rũ đi vào, bốn người chạm mặt nhau.

“Lại làm biếng à, cẩn thận tôi mách chú tôi đấy.”

Vương Thành vừa ăn cướp vừa la làng, đã lên tiếng la hét trước.

“Quay về làm việc đi, mau lên, gặp chú tôi đừng có bép xa bép xép.”

Tào Tiểu Quân không muốn gây thêm phiền phức, bị anh ta đẩy mấy cái thì trầm giọng đi ra bên ngoài, trong lòng chỉ nghĩ dù sao sau này cũng có rất nhiều cơ hội, tìm hiểu kĩ càng rồi ra tay cũng vẫn kịp.

Đêm đó, anh ta kéo Nghê Hướng Đông này đi uống rượu.

Anh ta không ngừng chuốc, thừa cơ đánh giá. Anh ta biết rõ Đông Tử, người trước mắt có đôi phần giống, lại không giống đến vậy, nhưng anh ta không dám chắc chắn, dù sao hai người cũng không gặp nhau hơn mười năm rồi, mặt lại bị hủy thành ra thế này.

Rất nhiều lời sắp thốt ra khỏi miệng, muốn hỏi tên anh là thật hay giả, muốn hỏi quê anh ở đâu, muốn hỏi vết sẹo trên mặt anh là như thế nào… nhưng lại sợ đánh rắn động cỏ, mất chừng mực, cuối cùng cắn răng, chỉ đợi đối phương mở lời trước.

Nhưng Đông Tử đối diện lại không hỏi gì cả, như thể không hứng thú với tất cả mọi thứ của Tiểu Quân, chỉ mải uống phần mình, một cốc rồi lại một cốc, rất nhanh đã đỏ ửng mặt.

Người này không phải Đông Tử, Tào Tiểu Quân nói với bản thân, bản chất từ trong xương khớp của con người rất khó sửa, Đông Tử uống nhiều sẽ nói nhiều, mà người này lại kiệm lời, cũng có thể là tên giống nhau, chỉ là trùng hợp thôi.

Nghĩ đến đây bèn thở phào một hơi, uống cạn rượu trong chai.

“Vẫn uống à?”

“Thôi.”

Anh ta gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi cửa, người đàn ông kia cũng đi theo phía sau anh ta.

Đông Tử không bao giờ đi đằng sau người khác, anh ta luôn tranh làm người dẫn đường.

Người này không phải Đông Tử, xác nhận thêm lần nữa.

Nhưng người này lại có bóng dáng của Đông Tử, có hương vị cũ quen thuộc, khiến Tào Tiểu Quân không kìm được chìm vào hồi ức, nhớ tới anh em tình thâm trong quá khứ, nhớ tới đạo nghĩa giang hồ xa xôi. Nếu năm đó quen biết với Nghê Hướng Đông này, có khi nào bọn họ sẽ có kết cục khác hay không?

Từng ngọn đèn đường trắng sáng và tối đen đan xen nhau, hai người im lặng bước đi, sắc mặt không rõ.

Cơ thể Tào Tiểu Quân rất nóng, gió lạnh chui vào cổ áo, vậy mà thấy khá thoải mái. Anh ta khẽ ngâm nga một khúc ca, trong lòng là vui sướng mười năm qua chưa từng có, có lẽ là do uống nhiều rượu, có lẽ là vì chuyện khác.

Lần thứ hai, là khi anh ta nhìn thấy chứng minh thư của người kia.

Kỳ lạ, anh ta không phải Đông Tử, nhưng lại có chứng minh thư Đông Tử mang theo bên mình.

Nói ra cũng tài, Tào Tiểu Quân phát hiện ra thân phận giả của anh ta là vì ý tốt của người kia.

Tối hôm đó khi anh nghe tin Tào Thiên Bảo bị bệnh đã lâu, nửa đêm bò xuống giường nhét một xấp tiền vào dưới gối Tào Tiểu Quân, cũng chính bởi vậy nên Tào Tiểu Quân biết bình thường anh để tiền ở đâu.

Hôm sau, nhân lúc anh đi vắng, Tào Tiểu Quân lén quay về, muốn nhét một nửa trở lại, nhưng tìm thấy ví, chiếc thẻ cứng đã sờn lại rơi ra trước.

Tiểu Quân nhặt lên vội vàng liếc nhìn, cứng đờ tại chỗ.

Trên chứng minh thư là Nghê Hướng Đông thực sự, đang cách sống chết nhìn anh ta.

Đó là Đông Tử thực sự, Đông Tử vào sinh ra tử với anh ta, Đông Tử bị anh ta một dao đâm chết, Đông Tử đáng lẽ ra phải mục nát một mình trong núi non bùn lầy cằn cỗi.

Không thể nhầm được, chiếc thẻ chứng minh thư này thuộc về người anh em cũ Nghê Hướng Đông của anh ta, sinh nhật của anh và vẻ mặt anh, Tào Tiểu Quân sao có thể quên được. Thậm chí bức ảnh này, không sai, bức ảnh trên chứng minh thư còn là hai người họ cùng đi chụp. Anh ta còn nhớ tới hôm đó, hai người thay nhau mặc chiếc áo sơ mi có cổ kia…

Tại sao thẻ chứng minh thư này lại xuất hiện ở Cầm Đảo xa xôi ngàn dặm? Xuất hiện ở tầng trên của mình?

Người ngủ trên đầu mình hàng đêm rốt cuộc có thân phận gì?

Nếu anh ta không tên Nghê Hướng Đông, vậy anh ta là ai? Tại sao anh ta phải che giấu? Anh ta tiếp cận mình có mục đích gì?

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Tào Tiểu Quân vội vàng nhét lại ví tiền, nhảy xuống giường, nhanh chân đi ra ngoài.

Trên đường về, anh ta nghĩ rất nhiều, người đàn ông vô danh kia có thể là một người tốt, nhưng vì Tế Muội và Thiên Bảo, anh ta không muốn để lại bất cứ hậu họa nào.

Đông Tử giả đang đợi anh ta trên giàn giáo.

Độ cao vài tầng, anh ta đang cúi mình giữa không trung, lơ lửng buộc những thanh thép lại.

Lúc này, trong tầm mắt không có người khác.

Người đó quay lưng với anh ta, không hề nghi ngờ chỉ tập trung buộc.

Tào Tiểu Quân tới gần, chỉ cần đẩy một cái, chỉ cần đẩy một cái là mọi điều không chắc chắn sẽ được giải quyết.

Không có ai nghi ngờ, mọi người đều coi là một vụ tai nạn, trên công trường luôn xảy ra những chuyện như vậy, Tôn Tiểu Phi trước đây chẳng phải cũng đi im hơi lặng tiếng như vậy hay sao?

Chỉ cần anh chết, chỉ cần anh rơi xuống…

Người nọ đột nhiên quay đầu lại, nheo đôi mắt dưới ánh nắng, đợi khi nhìn rõ người tới là Tiểu Quân thì mới nở nụ cười.

“Cuối cùng anh cũng về rồi, quản đốc vừa tìm anh khắp nơi, tôi lừa ông ta là anh đi tiểu.”

Anh lại quay đầu đi, tiếp tục công việc trong tay, miệng lẩm bẩm.

“Ầy tôi nói các anh nghe, bên phía nam thành phố có một thầy đông y chuyên chữa mấy bệnh nan y phức tạp, anh có thể đưa Thiên Bảo đi khám xem. Đừng không tin, bài thuốc dân gian có thể chữa được nhiều bệnh, biết đâu lại khỏi thì sao, có phải không? Chúng ta cứ kiếm…”

Thấy Tiểu Quân không nói năng gì, anh tự nói tiếp một mình.

“Đừng lo về tiền, tôi có, tôi không thân không thích, có thể cho anh dùng trước, chữa bệnh cho con quan trọng hơn.”

Nói xong, anh quay đầu lại, lại thấy bàn tay lơ lửng giữa không trung của Tào Tiểu Quân.

“Sao thế?”

“Không có gì.” Tào Tiểu Quân rặn ra một nụ cười, thuận thế vỗ lưng anh mấy cái: “Phía sau quần áo bị bẩn rồi, phủi cho anh thôi.”

“Hơ, cũng chỉ có anh để ý tới mấy cái này của tôi…” Anh cười khổ, cúi đầu xoa vết rỉ sét trên tay: “Biết bao năm rồi, chẳng có ai coi tôi là người, đừng nói là quần áo, đến cả… thôi, không nói mấy lời buồn bã đấy làm gì, làm việc làm việc.”

Anh không chút đề phòng quay lưng lại với anh ta, dẫm lên mép ống thép, nhoài người ra để với tới những thanh thép cao hơn.

Tào Tiểu Quân đứng đó vịn giàn giáo, nhìn đôi giày Giải Phóng hở keo của anh, cổ áo sờn lông, lại chẳng thể nào ra tay nổi.

Mẹ nó, cho dù người này là ai thì chẳng qua chỉ là một người số khổ cùng rơi vào cảnh lụn bại thôi, ai mà không có chút quá khứ mờ ám chứ.

Cứ coi như Đông Tử hoàn hồn, cứ coi như ông trời lại mở mắt, để bọn họ gặp lại nhau tiếp tục duyên làm anh em.

Từ đó về sau, Tào Tiểu Quân coi anh như Đông Tử thực sự, áy náy nhiều năm qua cuối cùng cũng có chỗ trút, như thể trả tội, đào tim móc phổi đối xử tốt với anh, mà anh cũng báo đáp Tiểu Quân hết lòng hết dạ.

Thời gian hai ba năm sau đó, Tào Tiểu Quân như tới ảnh ngược của thế giới trong quá khứ, thực sự hạnh phúc. Tất cả đã đi vào trình tự, trong thế giới này, người may mắn là anh ta, anh ta có Tế Muội, anh ta có Thiên Bảo, còn có một người anh em tên Đông Tử. Trong thế giới này, Đông Tử không phải Đông Tử, trở thành đàn em của anh ta.

Tào Tiểu Quân vẫn không biết tên thật của anh, nhưng anh ta biết bọn họ đã là anh em, như anh ta và Nghê Hướng Đông trong qua khứ, cũng là anh em.

Lần thứ ba nổi sát tâm là vào tối hôm đó.

Đông Tử uống nhiều rượu, vô tình để lộ bí mật giấu kín, hóa ra ba người đã từng lướt qua nhau trong đêm đó, hóa ra sợi dây vận mệnh đã thắt nút chết từ hơn 10 năm trước rồi, đây là bài toán khó, đừng ai mong tránh thoát được.

Không ngờ, người này lại nhẫn nhịn lâu như vậy, giấu sâu như vậy.

Những lời nửa che giấu hôm nay lại có ý gì?

Là cảnh cáo? Thăm dò? Ám chỉ? Hay chỉ là lỡ lời khi uống rượu?

Nên tin đối phương không? Phải đe dọa đối phương sao? Hay là nói thẳng cho rõ?

Tào Tiểu Quân uống rượu, đầu óc loạn hết lên, Ngô Tế Muội không ngừng liếc anh ta, anh ta chỉ làm như không nhìn thấy.

Đợi tiễn Đông Tử đi rồi, hai vợ chồng ngồi đối diện nhau, một lúc lâu sau mới nói.

“Tiểu Quân, có khi nào anh ta…”

“Không đâu, anh ta không phải người như vậy.”

Tuy trong lòng dậy sóng nhưng Tào Tiểu Quân vẫn cứng miệng, cố gắng bù đắp thay Đông Tử.

“Anh biết à? Anh còn chẳng biết anh ta là ai nữa?” Ngô Tế Muội bật cười: “Bây giờ người ta ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, đưa đằng chuôi cho người ta nắm rồi.”

“Chưa chắc anh ta đã nhìn rõ gì đó…”

“Phải cược à? Cược cái gì? Mạng của hai chúng ta? Mạng của Thiên Bảo?” Ngô Tế Muội thở dài: “Theo em thấy, hay là chuyển nhà đi.”

Cô ta nhìn Thiên Bảo đang ngủ say. Bệnh của đứa bé đáng thương vừa mới ổn định, dần dần theo kịp tiến độ của trường học, bọn họ đã quen với nước non ở Cầm Đảo, trong tay cũng tích được chút tiền, nếu chuyển nhà thì tất cả sẽ phải làm lại từ đầu.

“Cứ chuyển nhà mãi không phải là cách, anh ta có thể tìm đến đây cũng chắc chắn có thể đi theo chúng ta.” Tào Tiểu Quân dụi mắt: “Không thể trốn cả đời được, không thể trốn nữa, chỉ hai chúng ta còn được, chả nhẽ Thiên Bảo trốn cả đời trong bóng tối, không làm người hay sao?”

“Vậy anh nói xem phải làm sao đây?”

“Anh…”

Suy nghĩ kia lóe lên, Tào Tiểu Quân giật nảy mình.

Anh ta biết, đó chính là đáp án, anh ta và Tế Muội nghĩ tới cùng một đáp án.

Anh ta biết chỉ có như vậy, nhưng không muốn thỏa hiệp sớm, chỉ kéo dài từng giây một.

“Em đi ngủ trước đi, để anh suy nghĩ thêm đã.”

Nghĩ cái gì, chỉ có thể như vậy thôi, anh ta biết, nhưng anh ta không muốn thừa nhận.

Ngô Tế Muội mơ màng thiếp đi, Tào Tiểu Quân dựa vào đầu giường nhìn góc nghiêng đang say ngủ của cô.

Người kia không chết thì luôn tồn tại nguy hiểm này, là chiếc rìu treo trên đầu có thể giáng xuống bất cứ lúc nào, gia đình mà mình dày công xây dựng, có lẽ cũng lụi tàn chỉ trong một đêm.

Bản thân anh ta sẵn sàng tin tưởng anh, nhưng sự tin tưởng này cũng có giới hạn nhất định, nay hai người đã là anh em, ai đảm bảo được sau này thế nào chứ? Nếu hai người quay lưng lại với nhau thì sao? Nếu ngày nào đó thi thể của Nghê Hướng Đông lại bị đào ra, cảnh sát tới hỏi thì sao? Để bảo vệ bản thân, chưa chắc người kia đã không nói ra tất cả.

Huống hồ, đến nay thi thể của Nghê Hướng Đông ở đâu anh ta còn không biết. Có lẽ đã bị người khác phát hiện ra từ lâu rồi, có lẽ cảnh sát đang điều tra, cũng có thể đồng hương bọn họ từng gặp, cũng bị gọi đi khai báo, có lẽ cảnh sát ở quê đang trên đường đi bắt bọn họ.

Nghĩ như vậy, trong lòng lập tức loạn lên, cuộc sống bình yên tốt đẹp chẳng qua chỉ là giấc mơ hoàng lương, hạt sương trên cửa sổ, là ánh sáng không thể sờ vào, không thể nhìn thấy vào ban ngày.

Tào Tiểu Quân ngồi trong nhà vệ sinh, hút từng điếu thuốc.

Anh ta phải lựa chọn, như năm đó vậy, Đông Tử hay là Tế Muội, anh em hay là người nhà.

Anh ta xoa mặt, không ngừng thở dài, đầu vùi trong khuỷu tay bật khóc hu hu.

Đông Tử, tôi biết mình nợ anh một mạng, nhưng tôi không thể buông bỏ tất cả, tôi và Tế Muội chịu khổ rất nhiều, khó khăn lắm mới gắng gượng được đến hôm nay, Thiên Bảo còn nhỏ, ít nhất để chúng tôi bảo vệ nó trưởng thành thành người…

Đông Tử, xin lỗi nhé.

Đông Tử, chết thêm một lần nữa đi.

Sau khi suy nghĩ rõ điều này, Tào Tiểu Quân không khóc nữa, rửa nước mắt trên mặt, hóng gió ban sáng, đầu óc lại sáng lên.

Anh ta phải giải quyết một cách hợp lý, anh ta phải ra tay nhanh gọn, anh ta phải có một kế hoạch tỉ mỉ hơn năm đó, tốt nhất có thể giấu được cảnh sát rồi lấy một khoản tiền, cả nhà mai danh ẩn tích đi nơi khác, hưởng thụ sống sống yên ổn mãi mãi.

Trời hửng sáng, Ngô Tế Muội mở mắt ra, thấy Tào Tiểu Quân vẫn ngồi ở đầu giường.

“Cả đêm không ngủ à?”

Trong gạt tàn toàn là tàn thuốc, Tào Tiểu Quân không đáp lời, chỉ cúi đầu nhìn tay mình.

“Thêm một lần nữa vậy.”

“Cái gì?”

“Nghê Hướng Đông, nếu anh ta đã quay về, chúng ta giết thêm một lần nữa đi.”

“Tiểu Quân, anh biết anh đang nói gì không?”

“Anh ta chết rồi, chúng ta mới nhẹ nhõm được.”

Anh ta ngước mắt lên nhìn cô, tơ máu phủ đầy trong đôi mắt đỏ, nụ cười chua xót.

“Nếu không em nói xem phải làm sao đây? Hai chúng ta đều biết, chỉ có người chết mới giữ được bí mật.”

Vẻ mặt Ngô Tế Muội lạnh lùng, mấp máy môi, nhưng không phản bác được điều gì.

“Tế Muội, nghe anh nói, anh nghĩ cả một đêm rồi, nếu kế hoạch này thành công…”

“Được…” Cô đột nhiên nói, giọng khàn khàn: “Anh không cần thuyết phục em, em biết con người anh, anh vĩnh viễn sẽ không hại em.”

Cô cười thản nhiên nhìn anh ta.

“Nghe theo anh hết, nói đi, muốn em làm gì?”

Tào Tiểu Quân nắm tay cô, cũng lạnh lẽo.

“Bước đầu tiên, anh phải chết trước.”

<!-- vuông --> <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play