Thanh Môn?

Lại là Thanh Môn nước ngoài?

Nghe vậy, Diệp Lâm liền nhíu mày.

Lần trước mình thả ông cụ Thanh Môn kia, bảo ông ta truyền lời cho Thanh Môn là muốn giải tán hay là muốn quy phục?

Nhưng mà đến tận bây giờ Thanh Môn còn chưa cho mình câu trả lời.

Vậy là bọn họ định tự tìm đường chết rồi!

Bây giờ còn dám chiếm đoạt, không chịu trả lại tiền của mình nữa!

Diệp Lâm lập tức quyết định chờ tháng sau mình

trở thành chiến thần Ung Châu rồi, mình sẽ đi tìm Thanh Môn tính sổ.

“Các người không cần lo chuyện này nữa” Diệp

Lâm nói: "Còn lại cứ giao cho tôi là được”

Người nhà họ Trương nghe vậy đều hiểu lầm ý của Diệp Lâm là muốn bọn họ bỏ qua chuyện này.

Rốt cuộc thì đối phương chính là Thanh Môn nước ngoài, thế lực trải rộng toàn thế giới.

Nhìn lại Diệp Lâm, chỉ có một cái Long Môn ở Đại Hạ thôi mà Diệp Lâm còn chưa hoàn toàn thống nhất, lại thêm đắc tội với cả nhà họ Tôn, có thể nói là loạn rong giặc ngoài, làm gì còn dư sức chống đối hoặc là đòi tiền Thanh Môn chứ?

Vậy là rất khó để đòi lại số tiền kia.

Bữa tiệc ăn mừng nhanh chóng kết thúc trong bầu không khí nặng nề yên tĩnh.

Sau bữa tiệc, Diệp Lâm dặn dò nhà họ Trương và đám người Hoàng Long nhất định phải làm tốt sản nghiệp dược phẩm mà anh giao cho bọn họ, đợi tháng sau khi có thể chính thức rót vốn vào, anh sẽ đi Phụng Thiên gặp bọn họ.

“Long Vương đại nhân cứ yên tâm, chúng tôi sẽ bảo đảm về chất lượng và số lượng, vượt mức hoàn thành nhiệm vụ!" Hoàng Long vỗ ngực đảm bảo.

Nhà họ Trương cũng báo là đang thu mua dây. chuyền sản xuất dược phẩm trung y khác để chuẩn bị cho việc tăng lên sản xuất trong tương lai.

Mọi người giải tán.

Hoa Quốc Đống tự mình lái xe đưa Diệp Lâm về nhà, tiện đường đưa luôn cả Susan.

Vừa lúc mẹ của Susan cũng tan làm về nhà.

Nhìn thấy con gái bước xuống từ siêu xe, bà ta phấn khích đi lên chào hỏi.

“Diệp tổng, làm phiền cậu lại tự mình đưa San San nhà tôi về nhà, ngại quá đi mất!”

“Ây da, Hoa nha nội đây hả, cậu có muốn vào nhà chúng tôi chơi một lát không?”

“Nghe San San nhà chúng tôi nói hôm nay là ngày quý công ty thành lập thương hội mới, tất cả đều thuận lợi hả?”

Bà Tô hám giàu thấy hai người ngồi trên xe đều có thân có phận, thầm nghĩ nếu con gái mình gả cho bất cứ ai trong hai người họ thì đều không cần phải lo lắng cuộc sống nửa đời sau.

Vậy nên bà ta nhiệt tình ghé vào cửa xe nói đông nói tây để bồi đắp tình cảm.

Thấy vậy, Susan cũng chẳng biết làm gì với mẹ mình nữa.

Lần trước gặp Diệp Lâm, bà lạnh nhạt hờ hững. Bây giờ gặp lại, bà lại nhiệt tình hỏi han?

Susan thầm nghĩ nếu mẹ mình biết hôm nay Diệp Lâm đánh tiểu thiếu gia nhà họ Tôn thì chắc là sẽ thay đổi sắc mặt nữa

“Mẹ, mau về nhà thôi..”

“Ây da, con kéo mẹ làm gì, mẹ còn chưa nói xong với Diệp tổng và Hoa nha nội mà!”

Bà Tô cố mà nói thêm vài câu nữa mới lưu luyến phất tay chào tạm biệt

“San San, con có được tăng lương không vậy?"

Trên đường về nhà, bà Tô tràn đầy hứng thú hỏi.

“Mẹ nghe nói rồi, thương hội mới mà các con vừa thành lập sẽ thay thế địa vị của thương hội cũ, nổi tiếng lâm luôn rồi!"

“Hơn nữa, nghe nói hôm nay bộ trưởng Khổng, Khổng đại nhân cũng tới ủng hộ các con nữa hả?”

“Ây da... cậu bạn cấp ba của con không đơn giản chút nào! Bởi vậy người ta mới nói người từng ở tù đều là nhân tài!"

Bà Tô lái nhái liên tục, khâm phục sát đất cậu bạn cấp ba từng ngồi tù của con gái, thậm chí không hề phản đối hai người qua lại với nhau, còn ủng hộ con gái theo đuổi đối phương nữa.

Có điều, sau khi về đến nhà, một câu nói của ông Tô giống như một thau nước lạnh tạt nguội sự nhiệt tình của bà Tô.

“San San, có phải hôm nay cậu bạn kia của con đánh Tôn thiếu hay không?”

Vừa thấy Susan, ông Tô liền căng thắng hỏi để xác nhận xem tin tức là thật hay giả.

Nghe vậy, Susan vốn dĩ không giỏi nói dõi có chút hoảng hốt, cuối cùng chỉ có thể yên lặng gật đầu dưới sự ép hỏi của cha mình.

Cô không định nói tin tức xấu này cho cha mẹ nghe, để tránh bọn họ suy nghĩ lung tung

Không ngờ cha mình làm việc trong cơ quan chính phủ lại biết tin nhanh hơn mẹ mình nhiều.

“Thôi xong rồi! Lần này phiền phức lớn rồi!" Sau khi xác nhận tin tức, ông Tô liền thay đối sắc mặt giục con gái: “Ngày mai con hãy nộp đơn từ chức đi, đừng đi làm ở công ty đó nữa!"

Bà Tô ở bên cạnh nghe vậy thì không hiểu ra sao.

“Thôi xong rồi là sao? Đánh ai hả? Bồi thường một ít tiền là xong rồi! Dù sao thì người ta cũng mở, công ty, tiền bạc nhiều lắm!"

“Hơn nữa, công ty người ta mới vừa thành lập. thương hội mới, đang trong đà phát triển, sao ông có thể bảo con gái từ chức, ông uống lộn thuốc hả?”

Ông ta vội vàng la lên: “Bà biết cái gì chứ?”

“Bà biết cậu bạn của con gái đánh ai không hả? Nói cái gì bồi thường một ít tiền? Táng gia bại sản cũng không đủ bồi thường nữa là! Xui xẻo một cái là cửa nát nhà tan!"

Thấy chồng mình nói chuyện với giọng điệu nghiêm túc, bà Tô giật nảy mình, vội vàng hỏi: “Tôn thiếu mà ông nói là ai vậy?"

“Cậu ta chính là cháu trai của viện trưởng viện kiểm sát Tôn đại nhân!" Ông Tô sợ hãi nói: “Hơn nữa, cậu của người ta còn lại chiến thần Kinh Châu nữa!”

Cái gì?

Nghe vậy, bà Tô sợ tới mức thay đổi sắc mặt: “Viện kiểm sát? Cháu trai của Tôn đại nhân?”

“Chuyện lớn thế này... sao tôi chưa nghe ai nói?”

Ông Tô hừ lạnh nói: “Chính là vì chuyện ầm ĩ rất lớn nên mới không có người ngoài biết. Bà làm việc ngoài đường, sao có thể biết được?"

“Tôi ở trong nha môn nghe người ta nói, có chút không dám tin là sự thật nên mới đi hỏi con gái.."

Nói đến đây, ông Tô thở dài một hơi, nói: “Ai ngờ là sự thật cơ chứ?”

“Cậu bạn kia của con ghê gớm thật đấy!”

“Ngay cả Tôn thiếu cũng dám đánh?”

Bà Tô cuối cùng cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng nắm chặt tay con gái, giục: “Con còn thất thần làm gì? Mau chạy về phòng viết thư từ chức đi!"

"Ây da, chuyện lớn thế này, sao con không nói sớm? Nếu con nói sớm thì lúc nấy mẹ đã bảo con từ chức ngay mặt thằng nhãi kia rồi!"

Bà Tô vừa giục con gái đi viết thư từ chức vừa mắng Diệp Lâm: “Đúng là chó không đổi tính ăn phân!”

Ấn tượng tốt đẹp với Diệp Lâm lúc nãy hoàn toàn tan biến.

“Mẹ biết ngay mà, kẻ ra tù sao có thể là người tốt được?”

“Chỉ biết đi gây chuyện khắp nơi thôi. Lần trước đánh Tạ thiếu, lần này đánh luôn cả cháu trai Tôn đại nhân, mẹ thấy là cậu ta chán sống rồi!"

“San San, con mau vạch rõ giới hạn với thẳng nhãi kia đi, đừng để nó liên lụy đến con và liên lụy đến cả nhà chúng ta!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play