Thấy người nhà họ Giang ở phủ Phụng Thiên đến, đám đồ đệ bỏ mạng ở hiện trường sợ tới mức im bặt, giống như là chuột gặp mèo vậy.

Rốt cuộc thì phía chính phủ là khắc tinh của bọn họ, đa số người ở đây đều năm trong danh sách truy nã và treo thưởng, sao có thể không sợ cho được?

“Không ngờ phủ Phụng Thiên cũng phái người đến đây nữa!”

“Thảo nào thằng nhãi Long Môn kia lại dám kiêu ngạo đến mức giết cả cổ võ giả! Thì ra là có phủ Phụng Thiên làm chồ dựa!”

“Lần này xem như anh ta may mắn, có phủ Phụng Thiên chống lưng cho anh ta, nếu không thì hiện giờ anh ta đã là một khối thi thể rồi!”

Bệnh Thái Tuế Hứa Tường thấy vậy thì chào trước đánh sau, chắp tay chào hỏi Giang Vệ Quốc.

Tuy rằng Hứa Tường mạnh hơn Giang Vệ Quốc rất nhiều, nhưng mà Giang Vệ Quốc lại là đại biểu của phủ Phụng Thiên. Vậy nên Hứa Tường ngoài mặt phải có vẻ khách sáo, tôn trọng lẫn nhau.

“Hứa thiếu!” Giang Vệ Quốc đi thẳng vào vấn đề: “Cậu Diệp là khách của nhà họ Giang tôi. Cậu có thể nể mặt nhà họ Giang tôi, mỗi bên đều

nhường một bước, bắt tay giảng hòa, được không?”

“Không được!” Hứa Tường từ chối thẳng thừng: “Cậu ta giết cấp dưới của cha tôi, sao có thế giải quyết chỉ bằng nế mặt thôi chứ?”

Nhìn theo hướng mà Hứa Tường chỉ, Giang Vệ Quốc cũng thấy được Trịnh Tam Pháo chia năm xẻ bảy, hai ông cháu nhà họ Giang đều rất chấn động.

“Cổ võ giả… bị anh ta giết chết…” Giang Đường bụm miệng, sắc mặt hoảng sợ.

Ngay cả Giang Vệ Quốc cũng có một chút khó tin rằng thực lực của Diệp Lâm lại mạnh mẽ đến mức như thế.

Bởi vì lúc nãy tình huống khấn cấp, cho nên Hoa Quốc Đống không có nói rõ ràng tình huống thực tế bên này trong tin nhắn cầu cứu, chỉ nói là gặp được Tứ Hổ nhà họ Hứa chặn đường, cần có phủ Phụng Thiên chi viện.

Giang Vệ Quốc không ngờ rằng chuyện này lại liên quan đến tánh mạng của một vị cổ võ giả.

Vậy là hơi khó làm rồi đây!

“Cổ võ không thể chịu nhục!” Hứa Tường lên tiếng: “Giết người phải đền mạng, huống chi là cổ võ giả núi Trường Bạch chúng tôi, tôi lấy mạng của cậu ta là hợp tình hợp lý!”

“Dù là tính theo luật pháp Đại Hạ, tôi cũng là

người chiếm lý!”

Giang Vệ Quốc lập tức im lặng.

Không thể không nói, Hứa Tường nói không sai một chút nào.

“Thắng làm vua thua ăn bụi, có cái gì đáng nói đâu!” Lúc này, Diệp Lâm nói: “Trịnh Tam Pháo thực lực không bằng tôi, bị tôi giết. Nếu thực lực của tôi không bằng anh ta thì hiện giờ người nằm trên mặt đất chính là tôi!”

“Tôi chưa từng nghe nói người thắng phải chịu xử phạt!”

Nghe vậy, Hứa Tường giận tím mặt: “Hay cho một câu người thắng làm vua!”

“Đó là vì cậu chưa biết cậu và tôi, ai mới là người thắng, ai mới là kẻ hèn mọn như bụi bặm!”

Lúc nói chuyện, Hứa Tường vung tay lên, làm khó dề lần nữa.

“Hứa thiếu! Khoan đã!”

Giang Vệ Quốc ngăn cản lần nữa, cố gắng thuyết phục: “Đừng quên các quy tắc giữa thế giới cổ võ và thế giới bình thường!”

“Cổ võ giả không được phép đặt chân vào bất cứ lĩnh vực nào của thế giới bình thường!”

“Nhưng mà hiện giờ các anh vượt rào liên

tiếp, thậm chí còn bồi dưỡng ra một kẻ như Tọa Sơn Điêu gây hại cho một vùng. Dù vậy, chúng tôi cũng đã từng cố gắng nhịn rồi.”

“Cái chết của Trịnh Tam Pháo khiến người ta tiếc nuối. Nhưng mà đây cũng là hậu quả do anh ta tự mình gieo gió gặt bão thôi.”

“Hứa thiếu, anh không cảm thấy là các anh duỗi tay quá dài rồi hả?”

Nghe vậy, Hứa Tường không hề dao động nói: “Tôi mặc kệ quy tắc gì đó! Tôi chỉ biết là kẻ hại người của nhà họ Hứa chúng tôi phải nợ máu trả bằng máu!”

Thấy chỉ nói là không thể ngăn cản, Giang Vệ Quốc không thể không lấy ra át chủ bài cuối cùng.

“Hứa thiếu, nếu cậu cứ khăng khăng ra tay thì phủ Phụng Thiên chúng tôi và quân Doanh Châu đều sẽ đánh tới cùng!”

Dứt lời, Giang Vệ Quốc nháy mắt ra hiệu với cháu gái Giang Đường.

Giang Đường lật bàn tay lên, trong tay có thêm một quả đạn tín hiệu.

“Đây là tín hiệu xin giúp đỡ của quân Doanh Châu chúng tôi!”

“Chỉ cần tôi thả đạn tín hiệu thì mười vạn quân Doanh châu sẽ lao tới đây!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play