LÚC này.

Mọi người xung quanh đều nhìn thấy khí thế mạnh mẽ của Thái Tuế bệnh tật, một trong Tứ Hổ của nhà họ Hứa, và thậm chí cả con long mã truyền thuyết mà anh ta đang cưỡi trên lưng nữa.

Một con thú như vậy, một sức mạnh như vậy.

Thực sự khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa kính sợ.

Những người vốn không muốn quy hàng Diệp Lâm lại lũ lượt đầu quân cho Hứa Tường.

Nếu không phải vì không dám tới gần Hứa Tường, e rằng mọi người đều lao hết qua bên đó ròi.

Nhưng dù cách xa, nhóm người đó vẫn cổ gắng bày tỏ lòng trung thành của mình.

Họ sợ lát nữa Hứa Tường ra tay lại hiếu lầm rằng họ đến từ Long Môn.

Dù sao thì ngay trước khi Hứa Tường lên núi, nhóm người này vừa bị buộc phải quy hàng Long Môn.

“Ban đều, chúng tôi đến với anh Pháo vì danh tiếng của núi Trường Bạch! Hiện giờ, anh Pháo đã bị đánh bại, nhưng chúng tôi vẫn nguyện trung thành với nhà họ Hứa!”

“Đúng vậy, vừa rồi chúng tôi bị ép phải gia nhập Long Môn! Xin để Hứa thiếu gia nhìn cho rõ, trái tim tôi vẫn ở Trường Bạch sơn.”

“Hứa thiếu gia, tên nhóc này có một con dao găm tà đạo, xin cậu hãy cấn thận! Anh Pháo cũng vì quá khinh địch nên mới không may mất mạng.”

Nhìn thấy nhóm người này lại đổi phe, Hoàng Tiềm không khỏi tức giận và bất lực.

Suy cho cùng, Tứ Hổ của nhà họ Hứa cũng đã đến ròi, chỉ cần không phải kẻ ngốc có lẽ đều biết lúc này họ nên đứng về phe nào.

Đồng thời, Hoàng Tiềm cũng vô cùng sợ hãi.

Anh ta không chỉ sợ hãi bởi khí chất kỳ lạ của Hứa Tường mà còn lo lắng rằng họ sẽ xúc phạm đến toàn bộ võ cổ giả ở núi Trường Bạch, gây ra tốn thất lớn!

“Long Vương!” Hoàng Tiềm tiến lên một bước, nói: “Đế tôi đánh lạc hướng, cậu nhanh chóng nghĩ biện pháp chạy trốn đi!”

“Trốn thật xa và trở về Yến Kinh, võ cổ giả của của núi Trường Bạch dù có hung ác đến đâu cũng sẽ không dám lộng hành ở Yến Kinh đầu.”

Lúc này, đối mặt với kẻ thù hùng mạnh, Hoàng Tiềm đã sẵn sàng phương án hy sinh bản thân.

Liễu Như Yên cũng bất an nhìn Diệp Lâm,

không biết anh sẽ lựa chọn như thế nào.

Con mãng xà đi cùng đã bỏ chạy và trốn xuống dưới núi.

Ngay cả rắn tiên cũng sợ hãi như vậy, điều này khiến Liễu Như Yên nhận ra kẻ địch mà họ gặp phải lần này đáng sợ đến mức nào.

“Sư phụ…” Hoa Quốc Đống lấy điện thoại di động ra, đang định nhờ phủ Phụng Thiên tới ứng cứu: “Hay là tôi cũng ở lại chặn đường, tôi là con trai của thống đốc phủ Thuận Thiên, chắc họ không dám làm gì tôi đâu!”

Mặc dù võ cổ uy nghiêm, nhưng cũng không ai dám động vào người nhà của quan lại cả.

“Long Vương! Mau đi đi!” Hoàng Tiềm tiến lên chặn lại phía trước, vẻ mặt quyết tử.

“Giờ này mà vẫn còn muốn chạy sao?”

Hứa Tường ho nhẹ một tiếng, cười nhạt, nói: “Chỉ sợ đã muộn rồi!”

Chưa kịp nói xong, Hoàng Tiềm đã ngã xuống, ôm lấy cố họng, vẻ mặt đau đớn.

“Hoàng Long?” Diệp Lâm thấy thế, vội lao tới đỡ Hoàng Tiềm.

Hoa Quốc Đống và Liễu Như Yên cũng muốn bước tới giúp đỡ.

“Đừng tới đây!” Diệp Lâm vội vàng ngăn cản

hai người: “Nơi này không an toàn! Tránh xa ra!”

Nghe vậy, cả hai lập tức lùi lại.

Diệp Lâm phát hiện Hoàng Tiềm đã trúng một loại độc kì lạ. Hơn nữa, chất độc cũng đang bốc hơi ra bên ngoài, nếu có người đến gần sẽ bị lây nhiễm.

Những người bình thường như Hoa Quốc Đống nếu trúng độc có lẽ sẽ chết. . truyện kiếm hiệp hay

Điều này cũng khiến Diệp Lâm lấy làm ngạc nhiên, anh thậm chí không nhìn thấy đổi phương ra tay lúc nào, chỉ thấy Hoàng Tiềm cứ như vậy mà ngã xuống.

“Long Vương… Mau rời đi! Không cần lo cho tôi…” Hoàng Tiềm thều thào nói.

Nếu Long Vương không thể rời đi kịp thời, anh ta cảm thấy sự hy sinh của mình sẽ là vô ích.

“Tôi hỏi anh lần cuối!” Giọng nói ốm yếu của Hứa Tường lại vang lên: “Anh muốn chết như thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play