Cái gì?

Sư thúc tố?

Nghe Diệp Lâm nói vậy, ông Miêu tức giận đến mức suýt nữa ngất xỉu.

Làm gì nhục nhã người ta dữ vậy?

Mình tốt xấu gì cũng là một ông già hơn sáu mươi tuổi, tương đương với ông nội của cậu ta.

Cậu ta là một thằng nhãi chưa đủ lông đủ cánh, thế mà lại dám tự xưng là sư thúc tố của mình?

Cho dù đối phương là tân gia chủ, thì cũng không thế ức hiếp người ta như vậy chứ?

Mọi người xung quanh nghe vậy đều không hiểu ra sao.

Bọn họ không hiểu vì sao Diệp Lâm lại đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như thế?

Chẳng lẽ là vì cố ý chèn ép ông Miêu?

“Gia chủ, câu chuyện cười này không buồn cười một chút nào!” ông Miêu tức điên lên: “Bây giờ chúng ta đang nói chuyện quan trọng, vui lòng đừng nói cái loại chuyện cười nhàm chán ấy!”

“Ông cho rằng tôi đang nói đùa với ông hả?” Diệp Lâm hỏi ròi lấy một viên đan dược ra: “ông

biết nó là gì không?”

Ông Miêu cầm đan dược lên, nhìn kỹ ròi thì rất là sốc, lắp bắp: “Đây là… là…”

“Ông nói là tổ tiên mình xuất thân từ Dược Vương Cốc, vậy chắc là ông cũng biết viên đan dược này hả?” Diệp Lâm lạnh nhạt nói.

“Đây là Hỗn Nguyên Đan… một trong ba đan dược trấn cốc của Dược Vương Cốc?”

Ông Miêu từng nghe cha nhắc tới chuyện Dược Vương Cốc có ba viên đan dược trấn cốc. Một là Hoàn Dương Đan có thế cứu chết thành sống. Hai là Trúc Cơ Đan có thể giúp người thường tu luyện. Ba là Hỗn Nguyên Đan có thể chữa mọi loại bệnh.

Hổn Nguyên Đan còn có tên khác là Nhất Khí Hổn Nguyên, đan dược vừa vào miệng là có một dòng khí xuyên xỏ khai thông kinh lạc toàn thân, chữa hết các loại bệnh tật khó chữa.

Ông Miêu thấy đan dược trước mắt giống hệt với đan dược được miêu tả trong ghi chép của ông nội.

“Không thế nào! Sao có thể chứ?” ông Miêu nhớ rõ ba viên đan dược có một không hai kia là bí mật của Dược Vương Cốc.

Ngay cả ông nội của ông ta là đệ tử của Dược Vương, cũng chưa từng thấy phương thuốc,

mà chỉ mới may mắn uống thử một viên thôi.

“Sao cậu lại có Hỗn Nguyên Đan?” ông Miêu ngạc nhiên mà nhìn về phía Diệp Lâm: “Là thật hay giả vậy? Do cậu luyện chế hả?”

Diệp Lâm gật đầu: “Bảo đảm là thật! Do tôi luyện chế!”

“Hít…”

Nghe vậy, ông Miêu lại rất chấn động, hít hà một hơi.

“Cậu… cậu rốt cuộc là ai hả?”

Người nào mà có được Hỗn Nguyên Đan, còn luyện chế được Hỗn Nguyên Đan nữa?

Hay là vị tân gia chủ này cũng xuất thân từ Dược Vương Cốc? Thậm chí địa vị cao hơn cả ông nội của mình?

Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Dược Vương cũng là sư phụ tôi. Nếu ông nội của ông là đệ tử Dược Vương, thì ỏng ấy chính là sư huynh của tôi, cha ông nhìn thấy tôi cũng phải gọi một tiếng tiểu sư thúc.”

“Tôi nói tôi là sư thúc tố của ông, không phải là nói đùa!”

“ơ kìa…” Ông Miêu giật mình, nói: “Không thế nào! Nếu ông nội tôi còn sống thì cũng đã hơn trăm tuổi… Sao cậu có thế là đệ tử Dược Vương được?”

ở trong mắt người thường, Dược Vương đã qua đời lâu lắm rồi.

“Ha ha!” Diệp Lâm xúc động cười: “Sư phụ tôi là Dược Vương, tri thức y học cao siêu, tuổi thọ đã vượt qua cực hạn của thân thể nhân loại, sao có thể nói là không thể nào? Có thế nói ông ấy chính là Bành Tổ sống, tuổi thọ dài lâu.”

Nghe vậy, ông Miêu vừa chấn động lại vừa kích động, nói: “Vậy là Dược Vương đại nhân còn sống hả?”

“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu.

Người lớn tuổi nhất trong ngục giam số 0 chính là sư phụ Dược Vương.

“Dược Vương thế mà lại còn sống? Sư tổ còn sống! Ha ha…” Nghe thấy tin tức này, ông Miêu lập tức kích động đến mức huơ chân múa tay.

Ngay sau đó, ông Miêu quỳ xuống trước mặt Diệp Lâm, cung kính hành lê, nói: “Sư thúc tổ, lúc nãy đã đắc tội rồi, xin hãy nhận một bái của tiếu đồ!”

Diệp Lâm xúc động nhận một bái của ông ta rồi nói: “Tôi muốn dừng dây chuyền sản xuất là vì để sản xuất Hỗn Nguyên Đan. Tôi nói đống đan dược của ông đều là rác rưởi có gì sai sao?”

Ông Miêu lắc đầu liên tục: “Không sai không

sai, so với ba loại thuốc thần của Dược Vương Cốc thì đống đan dược mà tôi sản xuất đúng là rác rưởi, khônq đánq nhắc tới!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play