“Tại sao hả?” Diệp Lâm cười lạnh nói: “Tại vì tôi là chủ một nhà! Lý do này đủ chưa?”

Ơkìa...

Một câu nói này lập tức khiến cho Diệp Trạch nghẹn lời.

Anh ta đột nhiên nhận ra rằng nhà họ Diệp đã đổi chủ.

Anh ta nhìn về phía cha và ông nội, thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của bọn họ. Hiển nhiên là không còn người nào trong nhà họ Diệp dám làm trái với bất cứ quyết định nào của Diệp Lâm nữa rồi.

“Tôi muốn đuổi hai mẹ con Hứa Như Vân. Ai đồng ý? Ai phản đối?”

Diệp Lâm lớn tiếng hỏi mọi người trong nhà họ Diệp.

Sau vài giây im lặng...

“Xin nghe theo quyết định của tộc trưởng!”

Mọi người gần như là cùng lên tiếng quyết định đuổi hai mẹ con Hứa Như Vân ra khỏi gia tộc, không có một chút do dự nào.

“Các người... Diệp Trạch khó tin mà nhìn đám chú bác xung quanh. Anh ta không ngờ rằng mẹ mình mới vừa bị bắt là đám người này lại đối xử lạnh nhạt như thế với mình.

'Thậm chí không có bất cứ người nào ra mặt nói chuyện thay mình.

Cái gọi là tình thân trong gia tộc mỏng manh thế này sao?

“Trạch Nhi.” Lúc này, Diệp Nguyên Cát cũng thở dài n¡ ngoại con trước đi!”

: “Con đi về chỗ ông Diệp Nguyên Cát thấy chuyện đã đến nước này rồi, đành phải làm con trai đi nhà họ Hứa tránh đầu sóng ngọn gió trước, chờ tới khi mẹ nó bị thả ra rồi nói sau.

Nhà họ Diệp của hiện tại đã thay đổi nhiều lắm rồi, không còn chỗ cho mẹ: con bọn họ nữa.

“Được rồi!" Diệp Trạch cắn răng, oán hận mà trừng Diệp Lâm một cái: “Ở đây không chứa tôi thì cũng có chỗ chứa tôi! Nhà họ Diệp do anh nắm quyền, tôi không ở đây cũng được thôi!”

Ngay lúc Diệp Trạch định kiên cường bỏ đi thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng cười sang sảng.

“Xuất sắc!” “Thật là xuất sắc!”

Theo tiếng vỗ tay vang lên, hai người đàn ông, một già một trẻ mặc đồ Đường nghênh ngang đi vào.

Ông già cầm đầu tóc trắng mặt trơn, khoanh tay bước đi, mỗi một bước đi dường như không chạm đất, không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Theo sau ông ta là một người thanh niên đang cười lạnh. Bước chân của anh ta thì lại rất mạnh mẽ, rất có lực phá hoại, mỗi một bước đều dẫm nát một miếng

gạch dưới đất.

Mọi người thấy vậy thì hít sâu một hơi, thầm nghĩ đây chính là sàn cẩm thạch, còn có khả năng chống động đất nữa.

Nghe nói nó có thể chống trận động đất cấp tám mà không bị vỡ, hôm nay lại bị người thanh niên kia dễ dàng đạp vỡ như thế?

Anh ta còn tính là người không?

Hai người kỳ lạ kia vừa xuất hiện đã lập tức khiến mọi người ở đây cảm thấy sợ hãi.

“Ai... ai vậy?”

“Không quen, nhìn lạ lắm!”

“Xem dáng vẻ đi đường của bọn họ, dường như là võ giả...”

“Chẳng lẽ là...”

Các khách khứa vừa nhỏ giọng bàn tán vừa sôi nổi tránh sang một bên.

Ông cụ Diệp thấy vậy thì đôi mắt không nhịn được sáng ngời, dường như thấy được chuyện vẫn còn đường xoay chuyển.

Một người khôn khéo như ông ta, nhìn một cái là có thể nhận ra được hai người này không có ý tốt.

Nhà họ Diệp cơ bản là không có tư cách trêu chọc đến loại cao thủ như thế. Loại trừ tất cả khả năng không thể xảy ra ra, thì chân tướng chỉ còn có một. Một già một trẻ kia rất có thể là vì Diệp Lâm mà đến.

“Không biết hai vị cao nhân tên là gì? Hai vị có thể đến đây tham dự buổi tiệc của nhà họ Diệp chúng tôi, thật sự khiến chúng tôi cảm thấy vinh hạnh!”

Ông cụ Diệp vội vàng ôm quyền đi lên chào hỏi. Ông cụ dẫn đầu vẻ mặt lạnh nhạt, cơ bản là không hề nhìn ông cụ Diệp. Ông ta dùng đôi mắt sắc bén như ưng nhìn chằm chằm Diệp Lâm.

Ông cụ Diệp thấy vậy, không chỉ không bực bội, ngược lại còn khẳng định được suy đoán của mình, mừng thầm trong lòng.

“Chúc mừng nhà họ Diệp đã có gia chủ mới!” Người thanh niên vẫn cứ nở nụ cười bất cần, nói móc nói méo: “Hôm nay nhà họ Ninh chúng tôi cũng tới đây chung vui!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play