Người có mắt đều biết dưới loại tình huống này, tốt nhất là phủi sạch quan hệ, cho dù có quen biết, thì cũng phải nói là không thân.

Kết quả là Diệp Trạch làm ngược lại, trực tiếp gọi thân thiết là “chú Báo”, đúng là không đánh đã khai mà.

“Haizz..” Ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng bất đắc dĩ thở dài, dùng ánh mắt nhìn đứa con trai ngốc nhà địa chủ nhìn con trai mình, không biết nên nói cái gì cho phải.

“Ơ...” Thấy vậy, Diệp Trạch chợt nhận ra rằng mình nói sai rồi.

Chủ yếu là vì A Báo rất trung thành với Diệp Trạch, ngầm làm rất nhiều chuyện xấu cho anh ta, mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết, tình cảm giống như là

chú cháu vậy.

Cái chết của A Báo khiến Diệp Trạch rất sốc. Anh ta hi vọng phía chính phủ có thể điều tra rõ ràng sự việc, bắt lấy hung thủ, báo thù cho chú Báo.

Vậy nên trong lúc sốt ruột, anh ta đã nói lỡ miệng.

“À... thật ra thì cũng bình thường thôi...” Diệp Trạch nói thêm: “Mẹ tôi và chú ấy không thân..."

Cái câu nói này càng có loại cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.

Chắc là kẻ ngốc cũng không tin.

“Tôi quen ông ta.” Hứa Như Vân chỉ có thể nói thẳng: “Có điều thời gian qua chúng tôi không có liên lạc với nhau. Sao hả? Chẳng lế có manh mối mới về cái chết của ông ta?”

Tuy rằng biết rõ mục đích của đối phương không phải là vì cái chết của A Báo, mà là vì chuyện khác, nhưng mà Hứa Như Vân vẫn cố kéo lên trên cái chết của A Báo.

“Vụ án còn đang trong quá trình điều tra.” Ân Hồng Trang nói xong, lại lấy ra một vật chứng: “Bà biết cái này không?”

Đó là hai viên kim cương màu hồng, viên nào cũng lớn, trông như là mắt rồng, rực rỡ lấp lánh dưới ánh đèn chiếu rọi trong hiện trường, vừa nhìn là biết rất đắt tiền.

Sau khi nhìn thấy hai viên kim cương, cho dù Hứa Như Vân đã cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng vẻ mặt vẫn bán đứng bà ta.

“Đây là...” Không chỉ có Hứa Như Vân, mà ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng giật mình. Ông ta đương nhiên là biết hai viên kim màu hồng kia rồi.

Bởi vì nó chính là món quà kỷ niệm ngày kết hôn mà ông ta đã cùng vợ mình mua đấu giá ở nước ngoài.

Sau đó ông ta rất ít khi thấy vợ mang, hỏi thăm mới biết là làm mất. Khi ấy Diệp Nguyên Cát còn rất đau lòng, rốt cuộc thì phải tốn một số tiền lớn để mua.

Kết quả nào ngờ hai viên kim cương màu hồng ấy lại trở thành vật chứng xuất hiện trong tay đội cận vệ Yến Kinh.

Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Chẳng lẽ vợ mình có chuyện gì giấu mình? Kim cương không có mất?

Quả nhiên... Ân Hồng Trang tiếp tục nói: "Viên kim cương này được tìm thấy trên xe của A Báo lúc xảy ra chuyện!”

Cái gì? Nghe vậy, Hứa Như Vân trợn mắt há mồm.

Đồng thời, trong đầu bà ta lướt qua rất nhiều hình ảnh, lướt cực nhanh rồi biến mất.

Bà ta thầm hối hận, thăm hỏi mười tám đời tổ tông của A Báo đã chết một lần.

Bởi vì hai viên kim cương kia là do bà ta thưởng cho A Báo, còn bảo anh ta nhanh chóng bán đi, đừng mang theo bên mình.

Kết quả là anh ta không nghe lời mình nói, dám lén giữ lại, có lẽ là vì để đảm bảo giá trị tiền gửi?

Cũng chính vì vậy mới khiến cho Hứa Như Vân bị lộ.

“Tên khốn kiếp này!”

Hứa Như Vân hít sâu một hơi, vội vàng giải thích: “Chắc. chắn là bọn họ trộm rồi, trộm viên kim cương kỷ niệm ngày kết hôn của tôi!”

“Chồng ơi, ông còn nhớ tôi đã nói với ông là làm mất hai viên kim cương không?”

Nghe vậy, Diệp Nguyên Cát cũng vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, hóa ra là bọn họ trộm, làm hại chúng tôi tìm rất lâu luôn.”

Hai vợ chồng kẻ xướng người họa, phụ trợ lẫn nhau, cực kì ăn ý.

“Ồ, thế hả?” Ân Hồng Trang tiếp tục hỏi: “Vậy bà còn nhớ hai viên kim cương mất lúc nào không?”

“Chắc là... một hai năm rồi.” Hứa Như Vân thuận miệng nói.

“Vậy thì lạ ghê!”

Ân Hồng Trang nói với ý ngầm khác, rồi lại trở tay đánh một cái bất ngờ: “Lúc xảy ra vụ án, trong xe chỉ có một viên kim cương thôi.”

“Còn một viên kim cương khác thì được phát hiện... trong vụ tai nạn xe năm. năm trước!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play