Vừa lúc buổi họp lớp chỗ Đổng Kiến có khá nhiều người đẹp ngây ngô mới vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu, nhất là cấp bậc hoa khôi như Susan, khiến cậu Cát nhìn một cái là coi trọng.

“San San, cậu coi như là đi cùng tớ đi, đi đi mà!”

Lư Sơ Tuyết bất chấp tất cả, nháy mắt với một bạn nữ khác, hai người mỗi người một bên mạnh mẽ kéo Susan ra ngoài.

“Tôi không đi... Susan dốc sức giấy giụa: “Buông tôi ra!” “Đủ rồi!" Lúc này, Diệp Lâm bước lên đẩy hai người Lư Sơ Tuyết ra.

“Cậu làm gì vậy?” Lư Sơ Tuyết giận dữ trừng Diệp Lâm: “Chuyện này có liên quan gì cậu hả?”

Diệp Lâm che trước mặt Susan, nói: “Tôi khuyên các cô đừng lãng phí tâm tư, dù có đi qua cũng sẽ bị đuổi ra thôi.”

“Có đuổi hay không, không phải do cậu quyết định!” Lớp trưởng Đổng Kiến cười nhạo: “Cậu biết trước đấy hả?”

Diệp Lâm lạnh giọng nói: “Chuyện này do tôi quyết định!”

Cái gì?

Nghe vậy, mọi người đều giật mình, nhìn Diệp Lâm giống như nhìn một kẻ điên.

Bọn họ thầm nói cậu là thứ gì mà do cậu quyết định?

“Ha ha...” Lúc này, ngay cả cậu Cát cũng bị chọc cười: “Tiểu Đổng, cậu ta là ai vậy? Nói không ngượng miệng chút nào! Ngay cả tôi cũng chưa có tư cách tham gia bữa tiệc, mà cậu ta lại nói là do cậu ta quyết định!”

“Cậu Cát đừng nghe cậu ta nói bậy.” Đổng Kiến vội giải thích: “Cậu ta từng ngồi tù mấy năm, đầu óc có vấn đề.”

Nghe vậy, cậu Cát mặc kệ Diệp Lâm, ngược lại tiếp tục giục Susan mau đi với mình, đừng không biết tốt xấu.

“Cậu Cát đúng không?” Lúc này, Diệp Lâm tiếp tục nói: “Đi về nói với ông nội cậu là tôi không cần tiếp rượu, bọn họ đừng tự ý quyết định nữa.”

Cái gì? Anh vừa dứt lời, cậu Cát lập tức sửng sốt, sau đó nói với Đổng Kiến: “Cậu vừa nói cậu ta đầu óc có vấn đề, tôi còn không tin. Bây giờ tôi tin rồi, cậu ta đúng là

đầu óc có vấn đề.”

“Cậu bảo tôi truyền lời với ông nội tôi? Cậu là cái thứ gì? Bữa tiệc bên kia lại không có chỗ của cậu!”

Lúc này, các bạn học cũng nhìn về phía Diệp Lâm với ánh mắt là lạ, thâm nghĩ: có khi nào bạn Diệp Lâm ngồi tù rồi ngồi hỏng đầu óc, hoặc là bị cái gì k1ch thích không nhỉ?

Nếu không thì cậu ta sẽ không nói ra những lời không thể nào hiểu được kia.

Chỗ người ta là chỗ tụ tập của đại lão thương nghiệp, có liên quan gì đến cậu †a chứ?

Vậy mà cậu ta cũng dám mạnh miệng, thậm chí còn ra lệnh cho cậu Cát? “Diệp Lâm, cậu gây chuyện đủ chưa hả?” Lớp trưởng Đổng Kiến mở miệng quở măng: “Người ta là một đám lão tổng giá trị con người hàng trăm triệu cùng

nhau ăn cơm, có liên quan gì đến cậu hả?”

“Với cái loại tội phạm lao động cải tạo như cậu, ngay cả tư cách đi vào phục vụ bưng trà rót nước cũng không có!”

“Mau cút sang một bên đi, đừng ở đây gây thêm phiền!” Thấy Diệp Lâm vì bảo vệ mình mà nổi lên xung đột với người khác, Susan vội vàng khuyên nhủ: “Các cậu đừng cãi nhau. Lớp trưởng, cậu Cát, cảm ơn ý tốt của các cậu, nhưng hôm nay tôi có chút khó chịu nên không đi được.”

Cậu Cát hừ lạnh, nói: “Đừng cho mặt mà không cần! Cô không muốn đi là không đi hả? Vậy chẳng phải là tôi không công đứng đây cả buổi? Đi theo tôi!”

Dứt lời, cậu Cát nắm cổ tay Susan, muốn kéo người đi theo.

Lớp trưởng Đổng Kiến và Lư Sơ Tuyết thấy vậy cũng vội vàng đẩy Susan từ phía sau.

Đám người kéo kéo đẩy đẩy buộc Susan đi ra ngoài. “Buông tay!”

Diệp Lâm bước lên, trở tay nắm cổ tay của cậu Cát.

“AI” Cậu Cát đau đớn hét lớn lên, rồi lập tức buông tay ra.

Dù vậy, Diệp Lâm cũng không buông tay ra, mà tiếp tục nắm cổ tay đối phương vặn qua một bên.

“Cổ tay của tôi sắp đứt rồi...”

“Mau buông tay!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play