Không ngờ Kim Lũ Y lại ra tay quyết tuyệt như vậy, trực tiếp chém gãy một chân đối phương, để tránh đối phương chạy trốn.
Sau đó, Kim Lũ Y nhanh chóng đuổi theo chém thêm một đao nữa, lưỡi đao xỏ xuyên qua một chân khác của tên bán bóng bay, ghim thẳng xuống mặt đất, không nhúc nhích được nữa.
“Để tôi xem anh còn chạy trốn được nữa không?”
Kim Lũ Y nổi giận: “Nói đi, đám nhỏ mất tích còn lại ở đâu? Bị anh giấu ở đâu rồi?”
Đối mặt với bọn buôn người, Kim Lũ Y chỉ muốn giết hết cho rồi.
hiện giờ không phải là lúc giết người, cần phải cứu hết đám nhỏ ra rồi lại nói sau.
Dứt lời, Kim Lũ Y liếc tên bán bóng bay một cái, thấy trong tay anh ta siết chặt chùm bóng bay.
Cô thầm nghĩ: Chẳng lẽ bên trong có đứa nhỏ nào khác nữa hả?
Giờ phút này, tên bán bóng bay mất đi một chân, la hét thảm thiết được một lúc thì quay lại trừng Kim Lũ Y với ánh mắt thù hận.
“Kim Lũ Y... Nếu không có cha nuôi cô làm chỗ dựa thì cô chẳng là cái thá gì cải”
“Cô dám xen vào chuyện của chúng tôi... Cô dám đánh tôi... Tôi bảo đảm tương lai cô sẽ chết thảm lắm!”
Nghe vậy, Kim Lũ Y giận dữ xoay chuôi đao: “Tôi không biết tương lai tôi sẽ thế nào. Tôi chỉ biết anh bây giờ sẽ thảm lắm!”
Mũi đao xoay vòng tại chỗ, giống như là máy xay thịt, đào ra một cái hố máu trên đùi tên bán bóng bay.
“AI!” Tên bán bóng bay hét lên, đau đến mức suýt chút nữa ngất xỉu. “Nói... Mấy đứa nhỏ còn lại đâu?” Kim Lũ Y nghiêm hình ép hỏi.
Tên bán bóng bay cười lạnh, sau đó buông bóng bay trong tay ra: “Cô sẽ không bao giờ được gặp lại bọn nó nữa... ha ha ha hai”
Mấy trăm quả bóng bay lập tức bay lên trời càng lúc càng xa giống như là pháo hoa.
Không xong rồi!
Kim Lũ Y ngẩng đầu lên thấy vậy thì giật nảy mình. “Chẳng lẽ... đám nhỏ kia thật sự bị giấu trong bóng bay...” “Rốt cuộc là anh làm gì bọn nhỏ rồi?”
Dù cho Kim Lũ Y ép hỏi tra tấn thế nào, tên bán bóng bay đều chỉ cười lạnh đáp lại.
“Thôi tiêu rồi! Bóng bay bay càng lúc càng xa..” Hoa Quốc Đống ngửa đầu lên nhìn, dù có sốt ruột cũng chẳng làm được gì: “Nếu bọn nhỏ đều ở trong bóng bay thật thì...”
Đám người Tư Đồ Nhật Thăng đi loanh quanh, không dám tùy tiện ra tay, sợ làm hỏng bóng bay rồi làm bị thương đám nhỏ.
Nhưng mà bóng bay bay càng lúc càng cao, sắp biến mất trong tâm mắt mọi người, nếu còn không ra tay nữa thì đừng nói gì chết hay sống, chỉ sợ là ngay cả thi thể cũng không tìm thấy.
“Không được rồi, tôi phải ra tay phá vỡ đám bóng bay đó mới được!” Hầu Quán Quân cầm roi chín đốt của mình, định ném lên phá vỡ đám bóng bay.
“Không được!" Tư Đồ Nhật Thăng lập tức đè tay Hầu Quán Quân lại: “Nếu cậu ném roi ra thì đừng nói là bóng bay, ngay cả khi bên trong bóng bay thật sự có người, thì người cũng sẽ mất mạng."
“Nhưng nếu không ra tay thì không còn kịp nữa rồi.” Hầu Quán Quân vội vàng hô lên.
Lúc này, Diệp Lâm bước lên phía trước, vung tay lên một cái.
Ngay sau đó... bùm bùm bùm... mười mấy bóng bay vỡ ra, mười mấy đứa nhỏ rơi từ trên trời xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT