"Ba đồng một quả, 10 đồng ba quả."
"Đại nhân muốn mua một quả à?”
Diệp Lâm nhìn bóng bay nói: "Được, tôi mua một quả."
Nhìn thấy cảnh này, mọi người xung quanh đều cảm thấy khó hiểu, không biết Diệp Lâm đến đây để điều tra vụ án hay đến đây để ủng hộ việc kinh doanh của người bán hàng này?
Tại sao còn mua bóng bay chứ? ?
"Hừ, quả nhiên là một tên vô dụng!" Kim Lũ Y lắc đầu thở dài, "Vụ án này vẫn phải do mình âm thầm giải quyết mới được."
Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Diệp Lâm đưa tay chọn một quả bóng bay.
"Tôi muốn quả bóng bay con thỏ này!" Diệp Lâm cười nói, "Năm nay là năm con thỏ mà."
"Được!" Người bán hàng lấy quả bóng hình con thỏ đưa cho Diệp Lâm, "Đại nhân, đây coi như là tôi tặng ngài, chúc ngài năm con thỏ vui vẻ, thăng quan phát tài!"
Nhưng Diệp Lâm lại không đưa tay ra cầm, mà chỉ vào quả mà mình vừa mới chọn nói: "Tôi muốn cái kia."
"Hảit?" Người bán hàng giật mình, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng rất nhanh lại mỉm cười nói: "Hai quả này giống hệt nhau mà."
"Không, tôi muốn quả kia." Diệp Lâm vẫn kiên trì, nhất định đòi lấy quả kia.
"Đại... Đại nhân..." Người bán hàng bối rối nói, "Hai quả này giống nhau mà."
"Sao tôi lại thấy không giống nhỉ?"
Diệp Lâm nheo mắt cười, "Hay là, quả đó có gì khác thường?”
Người bán hàng làm mặt khổ, ấm ức nói: "Đây đều là bóng bay bình thường, làm gì có gì khác thường. Đại nhân đa nghi quá rồi.”
"Bảo anh lấy quả nào thì anh lấy quả đấy! Ở đâu ra mà lắm lời thế!?" Lúc này, Hầu Quán Quân ở một bên tức giận hét lên: "Mau lấy quả bóng bay đó đi, nếu không tôi sẽ tự làm!?"
Dưới sự ép buộc, người bán hàng không còn cách nào khác đành phải nói: "Được rồi, được rồi. Lấy quả này..."
Nói rồi, người bán hàng miễn cưỡng lấy quả bóng bay đó đưa cho Diệp. Lâm.
Diệp Lâm cầm quả bóng trong tay, cảm thấy bay lơ lửng, toàn bộ quả bóng bay dường như không có chút trọng lượng nào.
Nhưng người bán hàng lại căng thẳng nhìn theo từng động tác của Diệp Lâm, trong lòng bất an nghĩ: Chẳng lẽ tên nhóc này đã nhìn ra cái gì sao?
Không thể nào, điều này tuyệt đối không thể nào! Đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Diệp Lâm cầm quả bóng bay, cười hỏi người bán hàng: "Anh chủ động khai, hay để tôi giúp anh?"
Nghe vậy, sắc mặt người bán hàng lại cứng đờ, gượng cười: "Đại... Đại nhân... Ngài nói vậy là sao? Sao tôi nghe không hiểu?”
"Ngài biết đấy, tôi bị oan. Xin đại nhân minh xét!" "Hừ!" Diệp Lâm cười lạnh, "Vẫn còn cứng mồml?"
"Thôi được, vậy thì tôi sẽ cứu những đứa trẻ mất tích đó ra, xem anh còn tiếp tục ngụy biện như thế nào!"
Cái gì?
Những lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều kinh ngạc. Những đứa trẻ mất tích?
Ở đâu?
Lúc này, không chỉ người bán hàng hoảng loạn, đám người Hoa Quốc. Đống cũng tỏ ra bối rối.
Không biết trong hồ lô của Diệp Lâm, rốt cục ván thuốc gì?
"Làm... làm gì có trẻ con nào?" Người bán hàng cười khổ nói: "Ở đây chỉ có bóng bay, không có trẻ con."
"Vậy nếu không có bóng bay thì sao!?" Diệp Lâm đưa tay ra, búng nhẹ một cái.
Đột nhiên quả bóng bay đang lơ lửng trên không bị nổ tung.
Ngay sau đó, một cảnh tượng khó tin xuất hiện.
Khi quả bóng bay nổ tung, một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi từ trên trời rơi xuống, rơi vào trong lòng Diệp Lâm.
Những đứa trẻ từng biến mất trong không khí thực sự đã xuất hiện lại từ không khí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT