Thập Niên 70: Sống Lại Trước Khi Bỏ Chồng Bỏ Con

Chương 257


3 tháng

trướctiếp

“Bắc Đại à…” Mẹ Ngô cười gật đầu, vừa muốn nói gì đó, bỗng nhiên phản ứng lại, lập tức quay sang nhìn Thẩm Y Y và Đại Bảo, nét mặt khó tin, há hốc miệng…

“Bắc Đại?” Mẹ Thẩm cũng phản ứng, bỗng nhiên cao giọng.

“Đúng ạ đúng ạ.” Tiểu Bảo có thiên phú dị bẩm ở phương diện này, biết vừa rồi mẹ Ngô vẫn luôn nhắm vào mẹ cậu, cố ý nói: “Mẹ con là thủ khoa tỉnh, chỉ thiếu 5 điểm là đạt điểm tối đa! Còn anh trai con không lợi hại bằng mẹ, chỉ thi được 382 điểm, haiz.”

Cậu thở dài giống ông cụ non: “Người trong thôn còn nói anh ấy là thiên tài, nhưng anh ấy lại thấp hơn mẹ 13 điểm! Vẫn không lợi hại bằng mẹ đâu!”

Mọi người: “...” Một trận im lặng.

Nhất thời không biết là cậu đang tiếc nuối anh trai thiên tài của cậu thế mà thiếu 13 điểm thua người mẹ thủ khoa của cậu, hay là đang đắc ý người mẹ thủ khoa của cậu lại dùng 13 điểm chênh lệch vượt hơn anh trai thiên tài của cậu.

Cha Thẩm đeo kính gọng vàng hơi nghiêng đầu, tay gắp rau dừng lại.

Mẹ Thẩm trừng to mắt nhìn Thẩm Y Y và cháu ngoại.

Vợ chồng Thẩm Vũ Hành, Ngô Tiểu Mạn vẻ mặt khó tin.

Thẩm Vũ Hiên há miệng, một miếng thịt kho từ trên đũa của cậu rơi xuống.

Mẹ Ngô…Cả người có chút ngốc!

Mẹ Thẩm nhìn Thẩm Y Y, nuốt nước bọt: “Thật sao?”

“Thật.” Thẩm Y Y gật đầu.

“...” Cha mẹ Thẩm đều là học sinh xuất sắc, đặc biệt là cha Thẩm, trước đây ông cũng là sinh viên Bắc Đại, bởi vì ưu tú cho nên còn được cử đi nước Tô du học.

Cho nên vào Bắc Đại kỳ thực đối với họ mà nói không phải chuyện hiếm lạ.

Nhưng trước đây kỳ vọng của họ với Thẩm Y Y quá thấp, chỉ cần có thể về thành phố, cho dù có thể thi đỗ đại học chuyên ngành, họ đều cảm thấy rất lợi hại rồi, dù sao con gái cũng đã xuống nông thôn nhiều năm như vậy.

Đột nhiên thi đỗ Bắc Đại, còn là thủ khoa tỉnh, chỉ thiếu năm điểm là đạt điểm tối đa…Nếu không có bản lĩnh, thật sự không làm được!

Cha mẹ Thẩm nghĩ như thế, càng đừng nói là người khác.

Ngô Tiểu Mạn theo bản năng nhìn về phía mẹ cô ấy, mẹ cô ấy chú ý tới ánh mắt của cô ấy có hơi chột dạ, khiến Ngô Tiểu Mạn tức giận lại buồn cười.

“Đại Bảo…” Mẹ Thẩm chần chừ nhìn Đại Bảo, bà nhớ rõ cháu ngoại chỉ mới mười tuổi, mười tuổi đã thi rồi…

“Đại Bảo tương đối thông minh, vốn dĩ muốn đưa nó vào lớp thiếu niên của Khoa Đại, thế nhưng trời xui đất khiến lại tham gia thi đại học, dứt khoát để nó đi cùng với con.” Thẩm Y Y giải thích.

Tương đối thông minh…

Ánh mắt mọi người có hơi phức tạp, mười tuổi thi đỗ đại học, sợ là không chỉ tương đối thông minh đi?

“Tốt tốt tốt.” Cha mẹ Thẩm vừa kích động vừa vui sướng.

Đáy mắt Thẩm Vũ Hành xẹt qua tự hào, Thẩm Vũ Hiên cũng hưng phấn cực kỳ, vây quanh Thẩm Y Y và Đại Bảo kích động nói không ngừng.

Chỉ có mẹ Ngô mang nét mặt ngượng ngùng.

Ngô Tiểu Mạn cao hứng thay cho Thẩm Y Y, đồng thời lại cảm thấy xấu hổ, lúc chú ý tới mẹ cô ấy cũng xấu hổ, vừa tức giận vừa đau lòng.

Lại không nhẫn tâm để mẹ mình xấu hổ như vậy, cũng không hi vọng nhà chồng vì vậy mà nảy sinh ngăn cách với mẹ cô ấy, chủ động nói; “Mẹ, sao lại không nói lời nào? Có phải bị em ấy làm sợ ngây người rồi không? Ha ha ha, thật ra con cũng sợ ngây người! Y Y, em với Đại Bảo thật sự lợi hại.” 

Nửa câu sau là nói với Thẩm Y Y, nhưng ở phí dưới bàn, cô ấy vẫn luôn ra dấu cho mẹ mình nói chuyện.

Có bậc thang, dĩ nhiên mẹ Ngô muốn đi xuống, tuy có hơi cứng nhắc: “Phải, phải, rất lợi hại.”

“Cảm ơn.” Thẩm Y Y thần sắc tự nhiên, dáng vẻ hào phóng càng khiến mẹ Ngô trông nhỏ mọn.

Mẹ Ngô trầm mặc.

Tuy vừa rồi bà ta không xung đột trực diện với Thẩm Y Y nhưng bà ta có tâm tư gì đã rõ ràng như ban ngày.

Ngày thường bà ta âm dương quái khí trước mặt người nhà họ Thẩm, người nhà họ Thẩm nể mặt Thẩm Vũ Hành và Ngô Tiểu Mạn, không muốn so đo với bà ta.

Nhưng liên quan tới Thẩm Y Y thì không giống nhau.

Nói thế nào bọn họ trong tiểu thuyết cũng là cha mẹ anh em được thiết lập sủng ái Thẩm Y Y giống như não bị giảm, dĩ nhiên không thể nào nói trêu chọc cười vài câu cho qua giống như trước đây.

Như không nhìn thấy biểu cảm ngượng ngùng của mẹ Ngô, quay đầu hưng phấn hỏi thăm Thẩm Y Y chuyện họ thi đại học.

Mẹ Thẩm càng nghe càng vui vẻ, vẫn luôn gắp thức ăn cho Thẩm Y Y và Đại Bảo.

Tiểu Bảo đang bưng bát nói: “Bà ngoại, con muốn ăn sườn trước mặt bà.”

Cậu ngồi bên cạnh mẹ Thẩm, có thể với tới, còn muốn gọi mẹ Thẩm, chắc chắn là thấy mẹ Thẩm vẫn luôn gắp thức ăn cho mẹ và anh trai cậu, ganh tỵ rồi.

Đương nhiên cũng không phủ nhận cậu cố ý làm như vậy trước mặt mẹ Ngô.

Mẹ Thẩm bật cười, mấy đứa cháu ngoại của bà thật sự đứa nào cũng có ưu điểm riêng.

“Nào nào nào, bà ngoại gắp cho con, một miếng có đủ không?”

“Muốn hai miếng!” Tiểu Bảo cười hi hi nói.

Nhị Bảo không chịu thua: “Bà ngoại con cũng muốn!”

Tiểu Bối nhìn anh hai, lại nhìn anh ba, lặng lẽ bưng bát của cô bé lên.

Thẩm Y Y: “...”

Liếc nhìnLý Sâm: “Anh có muốn không?”

Lý Sâmgiơ bát tới trước mặt Thẩm Y Y: “Anh muốn em gắp cho anh!”

Ôi ~” Thẩm Vũ Hiên ở bên cạnh ồ lên, mọi người cũng mang vẻ mặt người dì, ngược lại khiến Thẩm Y Y đỏ mặt.

Tiếng cười đùa vang vọng.

Đây là lần đầu tiên mẹ Ngô tới nhà họ Thẩm nhận được loại lạnh nhạt này, vừa xấu hổ vừa ấm ức.

Ngô Tiểu Mạn bất lực, nhìn sang Thẩm Vũ Hành.

Dĩ nhiên Thẩm Vũ Hành cũng đứng về phía Thẩm Y Y, nhìn thấy hành vi vừa nãy của mẹ Ngô, anh ấy cũng tức giận, nếu đổi lại là người khác đối đãi với Thẩm Y Y như vậy, anh ấy có thể kéo Thẩm Y Y đi rồi.

Nhưng người này là mẹ vợ anh ấy, anh ấy cực kỳ để ý tới Ngô Tiểu Mạn, dĩ nhiên không muốn khiến cô ấy khó xử.

Một bên vừa vui mừng cho em gái, vừa gắp thức ăn cho mẹ Ngô, nói chuyện với bà ta, nhưng không ở giữa giảng hòa.

Mẹ Ngô càng ấm ức, đợi ăn cơm xong, quay về phòng phía Đông, ngồi ở trong phòng không nói một câu.

Ngô Tiểu Mạn kêu Thẩm Vũ Hành đi trò chuyện với Thẩm Y Y và mọi người, sau đó về phòng.

Mẹ Ngô thấy cô ấy vào, còn xoay đầu đi.

Ngô Tiểu Mạn bất đắc dĩ, ngồi bên cạnh bà ta: “Còn ấm ức sao?”

“Bây giờ con đã gả đi rồi, không cần quan tâm mẹ con có ấm ức hay không, vẫn nên đi xem cô em chồng của con có phải đã chịu ấm ức rồi không đi.” Mẹ Ngô ngang ngạnh nói.

“Mẹ, mẹ lại nói bừa, sao con lại mặc kệ mẹ được chứ?” Ngô Tiểu Mạn lựa lời nói: “Con không phải đã tới tìm mẹ rồi sao?”

“Con tới tìm mẹ, là tới tìm mẹ thuyết giáo.” Mẹ Ngô tức giận nói.

“Mẹ!” Ngô Tiểu Mạn rất bất lực, cũng rất khó xử, cho dù biết chuyện này là mẹ cô ấy ngoan cố vô lễ trước, nhưng ai cũng có thể chỉ trích mẹ cô ấy, chỉ có cô ấy không thể, bởi vì mẹ cô ấy đều là vì cô ấy — cho dù đã dùng sai cách.

Mẹ Ngô nghe ra sự khó xử của Ngô Tiểu Mạn, càng tức giận hơn: “Nhà họ Thẩm bọn họ quá khi dễ người rồi, lúc trước khi cưới con nói thật dễ nghe, sẽ bảo vệ con yêu con cả đời, kết quả thì sao? Các con mới kết hôn bao lâu? Họ đã lạnh nhạt với con như vậy? Không được, bây giờ mẹ sẽ đi gọi điện thoại cho cha con, bảo ông ấy lập tức tới thủ đô! Tìm nhà họ Thẩm đòi công đạo!”

Nói xong, bà ta nhanh chóng đứng dậy, muốn đi đến bưu điện.

Ngô Tiểu Mạn kéo cũng không kéo được, dứt khoát xông lên trước mặt bà ta, lúc mẹ cô ấy muốn vòng qua cô ấy, cô ấy nói: “Được rồi, mẹ, mẹ không cần đi gọi điện thoại cho cha con nữa, nếu mẹ đã cảm thấy nhà họ Thẩm không đối xử tốt với con như vậy, vậy con sẽ đi ly hôn với Thẩm Vũ Hành, sau đó theo mẹ về Tân Cương!”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp