Ngoại trừ Viên Lâm Lâm là nhân tố không có trong kế hoạch thì chín người cố định trong kế hoạch đều bị bắt gọn.
 
Mấy viên cảnh sát Phương Xuyên dẫn tới đã được đưa đi. Bọn họ bị dính bùa chú nên rơi vào hôn mê, nhưng không bị thương. Khi về chỉ cần chữa trị đặc biệt một thời gian thì sẽ tỉnh lại.
 
Dù gì thì chết hai người có thể là ngoài ý muốn, còn nếu chết cả tám, chín người thì sẽ có chuyện lớn. Nhà họ Tề chẳng muốn rước phiền phức vào thân như vậy đâu.
 
Điều duy nhất khiến Phương Xuyên lo lắng bây giờ chính là Yến Tu còn đang kẹt trong sơn động. Anh ấy không ngờ hóa ra âm thanh điều khiển mình bắt nguồn từ con cương thi mẹ kia, nhưng khi nghe thấy mấy người Lâm Cách nói chuyện thì đã muộn quá rồi. Không biết Yến Tu có chống chọi được không?
 
Với khả năng của anh, chắc là không sao đâu ha?
 
Mặc dù anh ấy và Yến Tu đã bàn bạc kế hoạch xong, anh ấy cũng tin Yến Tu sẽ không để bản thân rơi vào nguy hiểm, nhưng thực lực cương thi mẹ vẫn còn là ẩn số, chưa biết được liệu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra không.
 
Phương Xuyên lo lắng canh ngoài sơn động đúng nửa tiếng, sốt ruột tới nổi suýt nữa là gọi trụ sở chính nhờ hỗ trợ rồi.
 
Bỗng có tiếng nổ bôm bốp vang lên xung quanh, khiến trận bùa đang bao vây Yến Tu mất tác dụng. Cửa sơn động vốn dĩ đen ngòm cuối cùng cũng có ánh sáng len lói vào.
 
Phương Xuyên vội chạy về trước vài bước, mấy cảnh sát vũ trang và những viên cảnh sát thuộc phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt theo sau. Vừa đi không bao xa, bọn họ đã nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề vang lên trong bóng đêm.
 
Phương Xuyên giơ tay ra hiệu, tất cả mọi người dừng lại.
 
“Yến Tu, là cậu à?” Anh ấy do dự hỏi.
 
Vài giây sau, giọng Yến Tu vang lên: “Ừm, chuẩn bị vải đỏ, ống mực, bảy cái đinh đóng quan tài và một chiếc quan tài.”
 
Sự lo lắng trong lòng Phương Xuyên cuối cùng cũng xua đi, có vẻ cương thi đã bị khống chế. Anh ấy vội hét lớn với người bên trong: “Chuẩn bị xong cả rồi, quan tài còn đang ở đằng sau, sẽ mang tới ngay.”
 
Anh ấy lại bước tới thêm vài bước, nhìn thấy một cánh tay nâu đen xuất hiện trên mặt đất. Năm ngón tay trên cánh tay đó vẫn giãy dụa không ngừng, móng tay đen ngòm cào lên mặt đất phát ra âm thanh ken két chói tai.
 
Phương Xuyên rơi vào trầm tư, một cánh tay bị bẻ xuống rồi mà còn động đậy được, hèn gì cương thi lại khó đối phó như vậy.
 

Nghe nói phía trụ sở chính đang nghiên cứu về vấn đề sống lại của cương thi. Anh ấy chỉ biết cương thi sống lại được là nhờ một loại vi khuẩn đặc biệt. Nó chỉ có tác dụng khi xác chết đang ở một nơi cực âm như con cương thi mẹ kia.
 
Đôi khi khoa học sẽ khiến người ta cảm thấy không khoa học.
 
Anh ấy ngoắc tay, mấy người đằng sau lập tức đóng đinh vào cánh tay kia, sau đó gắp cánh tay đó bỏ vào bình được chế tạo đặc biệt, bịt kín lại.
 
Cả quá trình chỉ kéo dài vài chục giây. Phương Xuyên hài lòng gật đầu.
 
Đến khi Phương Xuyên tìm thấy Yến Tu trong một góc sơn động thì anh ấy mới phát hiện có vẻ tình trạng của anh không ổn lắm. Tuy vậy, trông con cương thi mẹ vẫn thảm hơn chút.
 
Không những bị mất một cánh tay mà một tay, hai chân còn lại của nó cũng bị bẻ gãy. Miệng nó bị một tảng đá đè lên, bởi vì tảng đá quá lớn nên khuôn mặt nó bị biến dạng theo.
 
Tóm lại là không nhìn ra hình dáng con người được nữa, trông còn giống quái vật hơn.
 
Nhưng tuy là vậy, con cương thi mẹ đó vẫn không ngừng giãy dụa. Chỉ là Yến Tu đang đạp chân lên lưng nó nên nó không thể xoay người lại, cũng chẳng phản kháng lại nổi.
 
Dù sao thì cương thi cũng chỉ là một xác chết mà thôi, không có khả năng suy nghĩ.
 
Phương Xuyên hỏi: “Cậu sao rồi? Có bị thương chỗ nào không?”
 
Vừa nãy anh ấy nghe thấy tiếng thở nặng nề của anh, không biết là bị thương hay là mệt.
 
Yến Tu không trả lời mà hỏi những người khác: “Chuẩn bị xong hết chưa?”
 
Mấy viên cảnh sát sau lưng Phương Xuyên lập tức bước tới, nâng con cương thi mẹ dưới chân Yến Tu lên. Bọn họ nhanh chóng úp miếng vải đỏ đã được chuẩn bị trước lên đầu con cương thi, sau đó lấy một sợi dây dính mực ra, cưỡng ép trói nó lại.
 
Sợi dây dính mực cọ vào tấm vải đỏ phát ra âm thanh ma sát. Con cương thi mẹ dần yếu đi.
 
Sau đó, có người lấy đinh đóng quan tài đóng lên huyệt bách hội của cương thi mẹ, cuối cùng nó cũng bất động.
 
Chờ sau khi đóng đinh vào người cương thi xong, Yến Tu mới lên tiếng: “Nó có khả năng dùng âm thanh điều khiển con người, nhớ khóa miệng nó cho kỹ.”
 
“Vâng.”
 
Mọi người nghe theo sự sắp xếp của Yến Tu, xử lý mọi chuyện xong xuôi. Con cương thi mẹ được đặt vào chiếc quan tài đã chuẩn bị sẵn, nắp quan tài đặt xuống, đinh đóng chặt khóa quan tài lại.
 
Cương thi mẹ lại trở về quan tài, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Bọn họ không đối đầu trực tiếp với con cương thi, nhưng chỉ như vừa rồi cũng đủ đáng sợ lắm rồi. Đồng thời, trong lòng mọi người lại càng bội phục cố vấn Yến có thể một mình khống chế cương thi hơn.
 
Sau khi mấy người còn lại mang quan tài đi, Phương Xuyên mới đi về phía Yến Tu, nhưng còn chưa nói gì thì anh đã duỗi tay về phía anh ấy.
 
Phương Xuyên không hiểu, giơ tay lên nhận lấy một thứ đen sì từ tay Yến Tu.
 
Anh ấy cọ vào thứ đó, sau đó đưa lên mũi ngửi thử. Mùi hôi thối suýt nữa là làm anh ấy sặc. Phương Xuyên dùng bàn tay còn lại che mũi, hỏi: “Cái gì đây?”
 
“Tóc của cương thi mẹ.” Yến Tu trả lời qua loa.
 
Không nhắc thì Phương Xuyên cũng quên mất tóc của cương thi mẹ mới là mục đích bọn họ cần tìm cương thi mẹ.
 
Mặc dù thứ này khiến người khác cực kỳ buồn nôn, nhưng dù gì cũng là để cứu người. Lại nghĩ tới, đây là thứ Yến Tu đã tự mình cố gắng lấy được, bỗng dưng Phương Xuyên thấy cái này đáng quý hơn hẳn.
 
Phương Xuyên lấy túi đựng bằng chứng ra, bỏ mấy sợi tóc kia vào. Khi nào về cục, nhất định anh ấy phải dùng hết một chai nước rửa tay thì mới lấy lại sự trong sạch cho hai tay mình được.
 
“Đã lấy được tóc rồi, bây giờ cậu định thế nào?” Phương Xuyên quan sát Yến Tu từ trên xuống dưới. Quần áo của anh đã bị rách trong lúc đối phó cương thi, phía ngực trái và cánh tay trái đều bị rỉ máu
 
“Vết thương không nghiêm trọng.” Yến Tu dừng lại một chút, “Nhưng bị trúng độc cương thi.”
 
Phương Xuyên trợn trừng mắt, cực kỳ hoảng loạn: “Không phải cậu bảo mình không thể bị trúng độc cương thi hả?”

 
Bởi vì thế chất đặc biệt của mình nên Yến Tu không thể bị nhiễm độc như người thường, vì vậy chẳng cần lo lắng chuyện này. Mà chính Phương Xuyên cũng từ tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó rồi.
 
Lúc trước khi bọn họ gặp được cổ trùng, mấy thứ đó đều né Yến Tu. Sao bây giờ khi gặp phải cương thi mẹ thì lại không có tác dụng?
 
“Vốn là sẽ không…” Giọng Yến Tu rất thấp. Anh xắn tay áo sơ mi lên, nhìn vết xanh đen trên tay mình, không nói tiếp.
 
Ngay cả cũng không biết vì sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần này. Nếu như nhất định phải đưa ra một nguyên nhân thì chỉ đành nói là anh xui xẻo thôi.
 
Sát khí trong cơ thể anh cực kỳ mạnh mẽ, sẽ tự tạo ra cơ chế phòng ngự những thứ dơ bẩn bên ngoài. Nhưng sau khi con cương thi mẹ cào anh, sát khí đang tự động ngưng tụ thì cứ như bị phá ngang, sát khí vừa ngưng tụ lập tức giải tán, khiến độc cương thi xâm nhập vào cơ thể anh.
 
Độc trên người cương thi mẹ độc hơn loại độc cương thi bình thường, tốc độ ăn mòn cũng nhanh hơn. Tạm thời anh đành phải dùng sát khí áp chế lại độc cương thi, nhưng không thể bài trừ nó được.
 
“Chịu một chút nữa được không? Không thì tôi đưa cậu tới sân bay, quay về thủ đô chữa trị luôn.” Phương Xuyên hơi lo lắng.
 
Khánh Thành không có phương pháp chữa trị độc cương thi, anh ấy sợ Yến Tu không thể chịu thêm được nữa.
 
Yến Tu từ chối: “Không cần. Tôi sẽ liên lạc với người nhà để bố tôi cho người tới.”
 
Hiện tại anh không thể rời khỏi Khánh Thành được. Vụ án lần này có liên quan tới nhà họ Tề, không thể để bọn họ cắt đứt manh mối như những lần trước được. Nhà họ Tề đã bị nắm thóp nhược điểm, không dễ gì mà chịu để yên như vậy đâu.
 
Nếu anh về thủ đô thì Khánh Thành chỉ còn một mình Phương Xuyên. Lỡ nhà họ Tề muốn liều mạng ra tay thì đương nhiên sẽ ra tay với Phương Xuyên, không ai có thể cản được.
 
Yến Tu không có thói quen bỏ dở ngang chừng. Nếu nhà họ Tề đã rơi vào tay anh thì chắc chắn anh sẽ không để bọn họ có cơ hội lật ngược ván cờ.
 
Nhà họ Tề muốn mạng của anh, vậy sao nhà họ Yến lại không định xóa sổ nhà họ Tề chứ.
 
“Được, vậy về xe trước đã, để tôi xử lý sơ vết thương của cậu.” Mặc dù tạm thời không có cách triệt tiêu hết độc cương thi, nhưng vẫn phải xử lý miệng vết thương.
 
Yến Tu không có ý kiến, vịn vào anh ấy rời khỏi sơn động.
 
“Phải rồi. Bên trong sơn động có chôn vài thứ, hình như là thuộc về cương thi con. Khi các cậu dọn dẹp trong đó nhớ cẩn thận.”
 
“Biết rồi, cậu đừng lo nữa.” Phương Xuyên đặt tay lên vai anh để anh đứng yên, không nói chuyện nữa.
 
Khó khăn lắm mới đưa Yến Tu lên xe được. Phương Xuyên lấy hộp thuốc trong xe ra, sát trùng vết thương cho anh.
 
Bỗng nhiên điện thoại Yến Tu lại reo lên. Anh lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua, là Liễu Mộc Mộc gửi tin nhắn.
 
Liễu Mộc Mộc: Vừa nãy khi đi học em có nằm mơ, thấy cương thi cào anh bị thương. Con thỏ khóc lóc.JPG
 
Yến Tu: Sao đi học mà em lại nằm mơ?
 
Câu hỏi của bạn trai cô vẫn sắc bén như trước, rất tập trung vào trọng tâm.
 
Liễu Mộc Mộc vốn chỉ định để bạn trai an ủi mình: …
 
Liễu Mộc Mộc: Ếch xanh hở bụng.JPG
 
Liễu Mộc Mộc: Bởi vì em lỡ ngủ gật trong giờ học.
 
Yến Tu: Em đang học toán cao cấp?
 
Yến Tu: Có cần tôi nhắc em, chỉ còn hai tháng nữa là tới kỳ thi cuối kỳ không?
 
Yến Tu: Nếu điểm toán cao cấp không đạt thì năm sau em phải thi lại.
 
Liễu Mộc Mộc: Vị huynh đài này, có duyên gặp lại.JPG
 

Thật đáng sợ.
 
Người ta ở cạnh bạn trai thì toàn ôm hôn đủ kiểu. Không thì cũng phải như Trịnh Tuyên, Tiền Hiểu Manh nói gì là nghe nấy, ngày nào cũng chuẩn bị thức ăn đưa đến cho bạn gái mình.
 
Còn bạn trai cô thì có lối đi riêng hơn nhiều, toàn hù dọa cô thôi.
 
Liễu Mộc Mộc điện thoại, cảm thấy dù là giáo viên dạy toán cao cấp còn chẳng đáng sợ bằng bạn trai. Hơn nữa cô cảm thấy, thay vì cố gắng gia tăng trình độ học toán của mình thì không bằng cố gắng gia tăng trình độ gieo quẻ của mình đi. Vậy thì có khi lúc thi cô còn có thể kiếm thêm chút điểm.
 
Nhưng giấc mơ khi nãy quá chân thật, cứ như lúc cô dùng năng lực sứ giả của thần đứng bên ngoài quan sát mọi người vậy. Liễu Mộc Mộc lo lắng hoài không yên.
 
Hay là chiều nay hết tiết thì tới cục cảnh sát thăm bạn trai ha?
 
Khi Yến Tu gửi tin nhắn trêu chọc bạn gái mình không hề né Phương Xuyên. Phương Xuyên nhìn lướt qua màn hình điện thoại anh, suýt xoa ngạc nhiên: “Nằm mơ mà cũng mơ thấy cảnh cậu bị cương thi cào bị thương. Thầy Liễu giỏi thật đấy, nếu biết trước thì đã để em ấy bói một quẻ giúp rồi.”
 
Nhìn dáng vẻ chất vật vì bị cương thi cào hiện giờ của Yến Tu đi.
 
Hai người họ cùng phá nhiều vụ án như vậy, nhưng đây là lần đầu anh ấy thấy anh bị thương nặng đến thế.
 
Yến Tu dựa người vào ghế, im lặng nở nụ cười. Dù sao cô cũng là sứ giả của thần, sức mạnh sẽ tăng dần theo tuổi tác.
 
“Cậu không định nói em ấy biết chuyện mình bị thương à?” Phương Xuyên hỏi.
 
“Ừm, để em ấy đỡ hoảng sợ.”
 
Phương Xuyên nhìn Yến Tu, bỗng phát hiện anh rất nghiêm túc.
 
Không phải chứ, sao yêu đương vào thì mắt Yến Tu kém đi vậy?
 
Anh xem thường bạn gái mình quá rồi đó. Với lá gan  như muốn lấy gậy Như Ý dưới biển lên chọc lủng trời của Liễu Mộc Mộc thì việc bị cương thi cào có thể khiến cô hoảng loạn như thế nào được chứ?
 
Tiếc rằng đó là bạn gái của Yến Tu, suy nghĩ của Phương Xuyên làm gì quan trọng. Còn đối tượng xem mắt một ngày giả tạo của Phương Xuyên đã bị chính anh ấy bắt đi rồi, hẳn là không thể ra tù trong vòng vài chục năm đâu. Bỗng dưng anh ấy có bóng ma tâm lý về chuyện tình yêu thế này.
 
Anh ấy cảm thán từ tận đáy lòng, năm nay mình không có số đào hoa đâu. Chờ khi nào vụ án kết thúc, anh ấy phải nhờ thầy Liễu bói một quẻ cho bản thân mới được.
 
Ba giờ rưỡi chiều, phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt chào đón vài vị khách đặc biệt.
 
Người đi đầu là một người đàn ông trung niên, mặc âu phục, đeo giày da, khí chất đầy mình. Mấy viên cảnh sát nhìn thấy ông ấy thì không khỏi quay đầu nhìn lâu hơn một chút. Người này có ngoại hình khá giống cố vấn Yến của bọn họ.
 
Đúng hơn thì phải là cố vấn Yến giống người này.
 
“Bác trai.” Phương Xuyên nhận được tin tức, vội vàng ra đón người, đi tới trước mặt Yến Bách Văn chào hỏi.
 
Đây không phải lần đầu tiên anh ấy gặp bố của Yến Tu. Trước đây khi học ở thủ đô, anh ấy từng được mời tới nhà họ Yến chơi vài lần. Nhưng mấy lần gặp mặt trước đó, thái độ của bác trai Yến rất dịu dàng, chưa từng đáng sợ như bây giờ.
 
Yến Bách Văn gật đầu coi như chào hỏi Phương Xuyên, không nói nhiều lời thừa thãi mà hỏi thẳng: “Yến Tu sao rồi? Nghe nói thằng bé trúng độc cương thi, nặng lắm không?”
 
Khi nghe thấy tin tức, Yến Bách Văn liền vội vàng tới đây. Con trai ông ấy bảo mình bị trúng độc cương thi nên nhờ ông ấy cho người đến chữa trị. Nhưng ông ấy biết, độc cương thi bình thường không có tác dụng với Yến Tu. Vậy mà nay lại có loại độc cương thi khiến anh không phòng được, vậy phải độc tới cỡ nào?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play