Yến Tu bình thản hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”
 
Liễu Mộc Mộc cảm thấy anh khó khăn quá, nói thích anh thôi chưa đủ, còn phải kể lý do đầy đủ một, hai, ba.
 
Có phải đang phỏng vấn tìm việc đâu mà lắm lý do thế chứ. Cô lẩm bẩm thầm trong lòng, nhưng ai bảo cô thích anh.
 
Cái đầu nhỏ thông minh của cô cuối cùng cũng chịu hoạt động, cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh không thể tham lam như thế, tại dù gì mình cũng mới quen có nửa năm thôi mà em đã thích anh nhiều vậy rồi. Ít nhất thì phải chờ sang năm em mới thích anh hơn được chứ.”
 
Câu nói này đã lấy lòng Yến Tu, anh chợt nghĩ có phải mình dễ dụ quá không.
 
Yến Tu nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Liễu Mộc Mộc, đứng dậy: “Nếu vậy thì sang năm chúng ta lại thảo luận về chuyện này sau.”
 
Liễu Mộc Mộc ngay lập tức trợn tròn mắt. Trong trường hợp này, đáng lẽ anh phải đồng ý cô ngay chứ. Vì sao phải đợi thêm một năm? Cô không muốn!
 
Cô giơ tay giữ tay Yến Tu lại, nói lớn: “Anh không được đi.”
 
Yến Tu cũng không rời đi, một tay anh đè xuống giường, tay còn lại giữ chặt cằm cô nhẹ nhàng nhấc lên. Ngay khi Liễu Mộc Mộc còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng, anh cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
 
Động tác của anh rất nhẹ, chỉ vừa chạm môi thôi cũng đủ khiến Liễu Mộc Mộc đỏ bừng cả người từ tóc tới chân.
 
Đôi mắt cô mở to tròn vo như con thỏ nhỏ sợ sệt, vội vã chui về hang của mình, muốn giấu mình đi.
 
Nhưng vết thương trên người làm ảnh hưởng tới sự linh hoạt của cô. Cuối cùng, cô đành giấu đầu dưới gối.
 
Một người luôn miệng nói muốn tìm bạn trai, nhưng vừa bị chạm vào đã ngại ngùng như vậy. Yến Tu thu lại cảm xúc dâng trào nơi đáy mắt, giọng nói thoáng qua chút khàn khàn khó phát hiện: “Tôi chờ chữ “thích” năm sau của em.”
 

Một lát sau, Liễu Mộc Mộc mới hơi nhấc gối lên, mơ màng hỏi: “Vậy là anh đồng ý rồi hả?”
 
“Phải, anh đồng ý.”
 
Giây phút anh lựa chọn nghe theo trái tim hôn môi cô chứ không rời đi thì đáp án đã rõ rồi.
 
Cho dù bọn họ không hợp nhau cỡ nào thì anh vẫn không nhịn được mà rung động với cô.
 
“Bây giờ anh là bạn trai em.” Liễu Mộc Mộc lại vùi đầu dưới gối, không khỏi cười thầm, sau này Yến Tu là của cô rồi.
 
Yến Tu thò tay vào dưới gối, véo gương mặt nóng rực của cô: “Phải.”
 
Liễu Mộc Mộc vui tới mức muốn lăn một vòng quanh giường, nhưng ngay giây sau cô lại nghĩ tới chuyện gì đó. Cô giữ lấy tay Yến Tu, hất gối lên, nụ cười trên mặt đã nhạt nhòa đi.
 
“Sao vậy?” Thấy biểu cảm của cô thay đổi nhanh như vậy, Yến Tu mới hạ giọng hỏi.
 
“Anh ngồi xuống đi.” Liễu Mộc Mộc khẽ nói, kéo ngón tay anh xuống.
 
Yến Tu ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó nhìn cô vất vả vén chăn bước xuống giường, ngồi xổm xuống, biểu cảm nghiêm túc.
 
“Em còn có chuyện này chưa nói anh biết, anh phải nghe đã rồi quyết định sau.”
 
Yến Tu nhíu mày chờ cô nói tiếp.
 
“À… Số mệnh của em thật sự rất xấu, Thiên Sát Cô Tinh ấy, anh hiểu nghĩa chứ?” Tốc độ nói của Liễu Mộc Mộc vô thức tăng nhanh. Cô cụp mắt chẳng dám nhìn vẻ mặt Yến Tu hiện giờ.
 
Bởi vì đã lâu không ảnh hưởng tới những người xung quanh nên suýt nữa cô quên mất. Mặc dù bây giờ mới nói thì hơi trễ rồi, nhưng nếu Yến Tu đã trở thành bạn trai cô thì cô không thể giấu giếm anh được.
 
“Tôi biết.”
 
“Ồ…” Cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn người đối diện, thấy vẻ mặt anh vẫn như bình thường. Cô cắn môi nói tiếp, “Nếu anh hối hận thì coi như…”
 
“Tôi không hối hận.”
 
Câu trả lời không chút do dự khiến chút lo lắng nơi đáy lòng Liễu Mộc Mộc thả lỏng. Giọng điệu của cô đã nhẹ nhàng hơn: “Ông nội em nói chỉ cần ở nhà họ Đổng thì số mệnh của em sẽ bị áp chế, không còn ảnh hưởng lớn tới người xung quanh nữa. Nếu như, nếu như có một ngày tự dưng có rất nhiều tai nạn bất ngờ xảy ra với anh thì nói em biết được không?”
 
Mặc dù số mệnh của cô không còn ảnh hưởng lớn tới mọi người xung quanh, Yến Tu lại là một huyền sư mạnh mẽ, có khi còn có cách ngăn cản sức ảnh hưởng này lại, nhưng Liễu Mộc Mộc vẫn muốn nói rõ với anh.
 
Nếu thật sự có một ngày như thế thì có lẽ quẻ bói trước đó của cô sai rồi, bọn họ không hợp nhau.
 
Yến Tu nhìn cô cả buổi, khó mà đoán được anh đang nghĩ gì, sau đó lại giơ tay xoa đầu cô: “Em nghĩ nhiều rồi.”
 

 
Hơn hai giờ chiều, Đổng Chính Hào mới đến bệnh viện. Khi ông và Khương Lệ về nhà thì phát hiện con trai không làm bài tập mà chơi game, còn con gái cả vốn phải giám sát con trai đã chạy đi đâu mất.
 
Ban đầu họ tưởng cô thấy Đổng Kỳ phiền nên chạy ra ngoài chơi, kết quả Đổng Duyệt gọi mấy lần nhưng chẳng ai bắt máy.
 
Nếu là người khác gọi thì có thể Liễu Mộc Mộc sẽ bắt máy tùy tâm trạng, nhưng Đổng Duyệt gọi thì cô chưa từng làm lơ, lẽ nào có chuyện gì xảy ra rồi?
 
Trong lúc lão Đổng đang nghĩ lung tung thì nhận được cuộc gọi từ một số lạ, chính là đội trưởng Phương lần trước bắt ông về cục cảnh sát. Anh ấy nói con gái ông đang ở bệnh viện, thế là ông ném điện thoại xuống chạy tới bệnh viện ngay, chẳng kịp nói lại với cả nhà.
 

Khó khăn lắm mới tìm thấy phòng bệnh của Liễu Mộc Mộc. Ông vừa mở cửa bước vào thì đã thấy một chàng trai mặc âu phục ngồi bên giường nghiêng người trông rất quen.
 
Chàng trai nhìn màn hình điện thoại, thấp giọng nói chuyện. Đổng Chính Hào tin rằng mình đã nghe thấy bốn chữ “vịt con xấu xí”, kể chuyện trước khi ngủ đấy à?
 
Ông lùi lại vài bước, nhìn lên số phòng dán trên cửa, đúng là phòng này mà.
 
Khi ông trở vào thì hai người trong phòng bệnh mới nhìn sang ông. Chàng trai mặc âu phục quay đầu, nhan sắc tuấn tú hơn người, ánh mắt lạnh lùng, càng nhìn càng thấy quen.
 
Ông còn để ý thấy bàn tay không cầm điện thoại của anh đang nắm lấy một bàn tay, mà chủ nhân của bàn tay được nắm đó đang ngẩng đầu nhìn ra đây.
 
Nhìn thấy con gái cả ló đầu, Đổng Chính Hào dừng chân lại. Ánh mắt ông rơi vào nơi bàn tay giao nhau của hai người, chợt thấy phân vân.
 
Yến Tu buông tay Liễu Mộc Mộc ra, nói với cô: “Tôi ra ngoài gọi điện thoại.”
 
Trước khi rời khỏi phòng bệnh, anh còn lịch sự gật đầu chào Đổng Chính Hào.
 
Đổng Chính Hào nhìn theo bóng lưng Yến Tu rời đi, một lúc lâu sau, ông mới quay đầu lại, nói với Liễu Mộc Mộc: “Đó không phải cái người hay đi cùng đội trưởng cục cảnh sát đó à?”
 
Liễu Mộc Mộc nằm về giường, lười biếng đáp: “Cố vấn của cục cảnh sát đó. Lần trước khi bố ở cục cảnh sát, anh ấy đã góp công rất lớn đó.”
 
Đổng Chính Hào tức giận nhìn cô, nhưng thấy cả người cô quấn đầy băng gạc thì ném chuyện của Yến Tu sang một bên, vội hỏi: “Con bị thương ở đâu vậy, sao mà bị thương?”
 
“Sau lưng, khâu mấy mũi thôi, nằm vài ngày là khỏe.”
 
Đổng Chính Hào nhíu mày, định hỏi gì đó nhưng cuối cùng không hỏi, chỉ nói: “Không sao chứ?”
 
“Không sao ạ.”
 
Đổng Chính Hào im lặng ngồi trong phòng một lúc mới do dự hỏi: “Con với vị cố vấn kia… Bọn con hẹn hò à?”
 
“Đúng vậy.” Hiển nhiên là Liễu Mộc Mộc thấy hứng thú với chủ đề này hơn, cô quay đầu nhìn lão Đổng, cười híp mắt hỏi, “Gu con ổn chứ?”
 
Đổng Chính Hào vô thức gật đầu, thử hỏi có được mấy ai cưỡng lại gương mặt đó được. Không những thế anh còn là cố vấn cảnh sát, khỏi cần lo anh là thằng tồi.
 
Lòng tò mò của những ông bố già là vô tận, Đổng Chính Hào cũng không ngoại lệ: “Sao mà hẹn hò được vậy?”
 
Đương nhiên, Liễu Mộc Mộc sẽ không kể quá trình thoát ế của mình cho ông biết, cô hừ một tiếng: “Bí mật.”
 
“Chậc!” Đổng Chính Hào lẩm bẩm gì đó, đợi khi nhóc con Đổng Duyệt mà mình bắt đầu biết yêu, ông nhất định phải theo dõi sát sao từng chi tiết.
 
Chẳng kể gì cho ông biết thì làm khó ông bố già này quá.
 
“Phải rồi, số mệnh của con không ảnh hưởng tới đường tình duyên à?” Đổng Chính Hào nhìn ra ngoài cửa, thấy không có ai mới hỏi.
 
“Con không biết nữa.”
 
Thấy nụ cười trên mặt Liễu Mộc Mộc nhạt nhòa đi, Đổng Chính Hào vội an ủi: “Có ảnh hưởng thật thì cũng chẳng sao hết, trên đời thiếu gì đàn ông trẻ tuổi, có chuyện xảy ra thì đổi người khác. Khi nào về để bố gửi số điện thoại của con trai, cháu trai bạn làm ăn của bố cho con, con thích chọn ai thì chọn.”
 
Có lẽ là cuối cùng lão Đổng cũng hiểu ra, con gái mình đã tới tuổi yêu đương rồi, phải xây hẳn một hậu cung cho con gái.
 
Liễu Mộc Mộc: Mặc dù lời an ủi của lão Đổng cứ sai sai thế nào, nhưng tự dưng cô thấy cảm động ghê, nhất định là bố ruột!
 

Yến Tu còn không biết bố bạn gái mình đang suy tính chuyện tìm bạn trai dự phòng cho con gái. Anh bấm số Phương Xuyên, vài giây sau mới có người bắt máy: “Bên cậu sao rồi?”
 
“Xong cả rồi. Cả căn phòng hư hỏng nặng nề nên chẳng điều tra được gì hết. Trụ sở chính cảm thấy hứng thú với con cương thi kia nên ngày mai sẽ cho người tới mang nó đi. Còn Liễu Mộc Mộc thì sao? Vết thương có nặng lắm không?” Phương Xuyên hỏi.
 
“Không nặng. Lát nữa nếu rảnh thì cậu tới lấy lời khai đi.”
 
“Ồ…” Bỗng nhiên Phương Xuyên ngân dài âm cuối, trêu chọc, “Không nặng mà cậu gấp như thế. Tôi nói cậu này, muốn làm gì thì phải xác định quan hệ đã rồi mới tính.”
 
“Ừm.”
 
“Ừm cái gì mà ừm?”
 
“Tôi thấy cậu nói rất có lý.”
 
Đột nhiên Phương Xuyên chẳng biết phải nói gì, cảm giác hôm nay Yến Tu bớt hung dữ hẳn. Nhất định là anh ấy gặp ảo giác rồi, sợ run cả người đây nè.
 
Yến Tu không thèm để ý anh ấy nữa, cúp máy luôn.
 
Anh đứng nơi thang máy thêm một lúc nữa mới quay lại phòng bệnh.
 
Lúc này, Đổng Chính Hào đang gọi điện về nhà, bảo Khương Lệ mang đồ dùng hằng ngày và quần áo tới, còn định thuê hai nhân viên chăm sóc cho cô.
 
Có Đổng Chính Hào ở đây nên Liễu Mộc Mộc không bám lấy Yến Tu. Khoảng nửa tiếng sau, Khương Lệ dẫn theo con trai và con gái, xách bao lớn, bao nhỏ đến. Trùng hợp đúng lúc Phương Xuyên và một viên cảnh sát tới lấy lời khai của Liễu Mộc Mộc.
 
Phương Xuyên nhìn cả nhà ồn ào nói chuyện, đi tới bên cạnh Yến Tu, nói nhỏ: “Người nhà em ấy đối xử với em ấy cũng không tới nổi nào.”
 
Yến Tu giật giật môi dưới, không phải người nhà của cô đối xử với cô không tới nổi nào, mà là cô đã khiến nhà họ Đổng thành ngôi nhà mà cô mong muốn.
 
Đây chính là điểm mà cô khác những cô gái khác. Người khác sẽ phải thích ứng hoàn cảnh xung quanh, còn cô lại khiến hoàn cảnh xung quanh thích ứng mình, ngang ngược thật.
 
Dù cho trông cô có yếu đuối cỡ nào thì đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Nhưng lại có rất nhiều người bị vẻ bề ngoài đó lừa dối, Phương Xuyên là một trong số đó.
 
Nếu anh ấy để ý hơn thì sẽ phát hiện tuy Liễu Mộc Mộc đã tận mắt chứng kiến cái chết của Lữ Dao nhưng từ đầu tới cuối, cô chưa từng tỏ ra sợ hãi.
 
Giống như những lần rơi vào nguy hiểm trước đó, suy nghĩ đầu tiên của cô không phải là nhờ người khác giúp, trừ phi đó là cách tốt nhất với cô trong trường hợp đó.
 
Đây là cách sống của một kẻ mạnh thực thụ.
 
Và hiển nhiên, hai người ông đã qua đời của cô không phải người chỉ biết nuông chiều cháu gái. Có lẽ bọn họ đã dạy cô một vài quan niệm khác với người bình thường.
 
Trong mắt Yến Tu, dáng vẻ mà anh thích nhất ở Liễu Mộc Mộc đó là cô có thể đi ngược lại gió, nhưng cũng cần che chở cẩn thận.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play