Chút kinh ngạc thoáng qua, hiện giờ Vương Nguyên Bạch đang gọi điện chỉ còn thấy vui mừng. Anh ta cứ nghĩ mình đã bỏ lỡ cơ hội lấy được cổ Trường Mệnh, không ngờ Lưu Bắc Vọng lại giấu bức tranh thật đi.
 
Lưu Bắc Vọng giải thích trong điện thoại: “Bức tranh bị trộm là do tôi mời người tới phỏng theo bản gốc vẽ lại, chắc là cậu Vương sẽ không nói chuyện này cho người khác đâu nhỉ?”
 
Vương Nguyên Bạch không trả lời ngay.
 
Lưu Bắc Vọng cứ nghĩ anh ta đang suy xét, thế nên vội nói: “Tôi có thể giảm giá một chút cho cậu Vương. Tiền vẽ tranh là một triệu tệ*, tiền mua tranh cổ là ba mươi triệu**, cậu Vương thấy sao?”
 
*Khoảng 3 tỷ 5 VND
 
**Hơn 104 tỷ VND
 
Trước đó anh ta đã định giá ba mươi hai triệu* với bên nhà họ Lưu rồi, trong đó tiền vẽ là hai triệu**, đúng là rất lời.
 
*Hơn 111 tỷ VND
 
**Khoảng 7 tỷ VND
 
Chỉ cần có cổ Trường Mệnh thì cho dù giá cả bao nhiêu Vương Nguyên Bạch cũng không tiếc, thế nên anh ta đồng ý: “Được, vậy bây giờ tôi qua đó.”
 
“Vậy thì tốt, tôi ở nhà đợi cậu Vương.”
 
Sau khi cúp máy, khuôn mặt Lưu Bắc Vọng để lộ nụ cười đắc ý.
 
Cho dù ông cụ coi trọng đứa con trai trưởng là ông ta nhất thì sau khi bán đồ cổ xong vẫn phải chia tiền cho mấy đứa em trai, em gái kia. Sau khi tính toán, ông ta phát hiện cùng lắm cũng chỉ được chia mười, hai mươi triệu thôi, chút tiền đó vốn chẳng đủ cho ông ta dùng.
 
Vậy thì ông ta đành nhân cơ hội bán bức tranh cổ kia để kiếm chút tiền trà nước vậy. Bố ông ta mắt mờ từ lâu, đương nhiên chẳng thể nhận ra thật giả. Còn những người khác, trình độ nghiên cứu đồ cổ của bọn họ còn chẳng bằng ông ta.
 
Khi Vương Nguyên Bạch đưa ra đề nghị mua tranh, ông ta cũng không sợ bị lộ. Không những vậy, ông ta còn chủ động xin số điện thoại của anh ta, bảo rằng mình còn có chuyện muốn trao đổi về bức tranh sắp bán. Bọn họ hẹn nhau thời gian đi xem bức tranh thật, đương nhiên số tiền ông ta thu được sẽ không chia cho mấy em trai, em gái kia.
 
Lưu Bắc Vọng đã quyết định xong hết, nhưng không ngờ lại có người vào nhà lén trộm bức tranh đi, còn hại chết ông cụ nhà ông ta.
 
Ông ta đã nhận ra từ trước rằng Vương Nguyên Bạch tìm tới không phải vì bản thân bức tranh, nhưng ông ta không lo lắm. Tuy nhiên, hiện giờ đã có kẻ khác ngấp nghé bức tranh, ra tay lại còn rất tàn độc. Bức tranh này chợt biến thành củ khoai lang nóng bỏng, vứt khỏi tay càng sớm càng tốt.
 
Lưu Bắc Vọng đắc ý chưa được bao lâu, còn chưa đợi Vương Nguyên Bạch tới, ông ta đã chờ được mấy em trai, em gái của mình.

 
Nhìn thấy Lưu Bắc Quy dẫn một đám người quay lại, sắc mặt ông ta thoáng chốc trầm xuống.
 
Ông ta đứng ngoài cửa, lạnh mặt hỏi: “Mấy người lại định làm gì?”
 
Lưu Bắc Quy cười giễu cợt: “Anh cả không biết chúng tôi tới vì cái gì à? Anh giấu bức tranh thật đi, định lén bán nó cho người kia, tưởng rằng chúng tôi không biết ư?”
 
Sắc mặt Lưu Bắc Vọng cứng lại, vô thức nhìn điện thoại mình, cực kỳ sợ hãi: “Chú, chú cài thứ gì vào điện thoại tôi? Đây là phạm pháp!”
 
Lưu Bắc Quy đẩy tay ông ta ra: “Anh có bằng chứng không? Rõ ràng là do anh cả vào mấy web lạ, đến nổi điện thoại bị dính virus lúc nào cũng không hay.”
 
Trong lúc hai anh em đang cãi nhau, cô em gái nhỏ nhất đã không còn kiên nhẫn chờ tiếp mà lên tiếng: “Đừng có cãi nữa, chúng ta có tới để cãi nhau đâu. Bức tranh kia thuộc về cả nhà họ Lưu này, tiền bán tranh nhất định phải chia đều.”
 
Chuyện đã tới nước này, Lưu Bắc Vọng cũng không thể bao biện thêm, chỉ đành cho bọn họ ăn lời một khoản.
 
Vương Nguyên Bạch còn chưa tới, ông ta không dám lấy bức tranh thật ra vì sợ bị bọn họ cấu kết với nhau rồi cướp mất, tới khi đó thì mất cả chì lẫn chài rồi.
 
May là chưa tới mười phút sau, Vương Nguyên Bạch đã dẫn theo một người tới.
 
Nhìn thấy mấy người nhà họ Lưu đều tập trung đông đủ, anh ta không khỏi nhíu mày. Khi phát hiện sắc mặt Lưu Bắc Vọng cũng chẳng đẹp đẽ gì mấy, anh ta cũng đoán được đại khái chuyện gì xảy ra.
 
Chỉ cần lấy được bức tranh thì anh ta cũng không để ý tiền rơi vào tay ai.
 
Sau khi đi vào, Vương Nguyên Bạch không hề khách sáo, bày tỏ mình muốn xem tranh ngay bây giờ.
 
Lưu Bắc Vọng không từ chối, ngay lập tức cho người lên phòng sách của mình ở lấy hai để lấy bức tranh thật trong phòng tối.
 
Hai anh em Lưu Bắc Quy và Lưu Bắc Vọng cùng mở bức tranh ra cho Vương Nguyên Bạch nhìn.
 
Đương nhiên Vương Nguyên Bạch không thể để nước thuốc lên ngay, nếu thế thì cả bức tranh sẽ bị hỏng hết. Anh ta lấy một chiếc gương đồng nhỏ trong ngực ra, bên trên có khảm một miếng kính nhỏ, kích thước bằng nắp chai.
 
Anh ta đặt gương đồng bên cạnh bức tranh cổ, miếng kính trong suốt dần dần biến đen.
 
Sự bất thường này khiến người nhà họ Lưu không dám thở mạnh, tất cả đều không hiểu rốt cuộc thì vị họ Vương đang làm gì.
 
Sau khi xác nhận xong bức tranh, Vương Nguyên Bạch cất gương vào, đứng dậy nói với người nhà họ Lưu: “Ba triệu, tôi mua bức tranh này.”
 
Ngoại trừ Lưu Bắc Vọng, vẻ mặt của những thành viên khác trong nhà họ Lưu đều cực kỳ hài lòng.
 
Kết quả đã rõ, Lưu Bắc Vọng đành phải nhận lấy ba triệu kia, không thể không chia cho mấy người khác.
 
Sau khi nhận được tin nhắn chuyển khoản, người nhà họ Lưu vui vẻ ra mặt. Vương Nguyên Bạch chưa rời khỏi nhà họ Lưu vội mà đổ phần nước thuốc còn lại lên bức tranh.
 
Hiện tại bức tranh đã không còn thuộc về nhà họ Lưu, người nhà họ Lưu chỉ tò mò nhìn qua, muốn biết lý do Vương Nguyên Bạch bỏ nhiều tiền như vậy để mua bức tranh.
 
Nước thuốc chảy đầy, khiến dấu vết mạng nhện màu tím xâm chiếm cả bức tranh. Vương Nguyên Bạch nín thở nhìn chằm chằm bức tranh. Sau mười phút, màu tím vẫn chưa biến mất, cuối cùng gương mặt anh ta cũng để lộ ý cười.
 
Vậy là cổ Trường Mệnh có trên bức tranh này thật.
 
Nữ trợ lý bên cạnh vội lấy chiếc hộp được chế tạo đặc biệt ra, đặt bức tranh vào, sau đó đưa cho Vương Nguyên Bạch.
 
Trước khi đi, Vương Nguyên Bạch còn nói với người họ Lưu: “Hẳn là các người sẽ biết chuyện nào nên nói, chuyện nào không nên nói. Nếu tin tức về bức tranh này bị truyền ra, tới lúc đó chưa biết là ai chết đâu.”
 
Mấy người nhà họ Lưu thoáng biến sắc, vội đáp: “Chúng tôi hiểu rồi, cậu Vương cứ yên tâm, bức tranh này đã bị trộm mất, tối nay chưa từng xảy ra chuyện gì.”
 
Vương Nguyên Bạch hài lòng gật đầu, sau đó dẫn người rời đi.
 
Trên xe, nữ trợ lý thấp giọng hỏi: “Cậu chủ, bây giờ chúng ta trở về khách sạn ạ?”
 
Vương Nguyên Bạch không đáp mà hỏi: “Bức tranh mua được khi sáng đã đưa tới tay người của trụ sở chính chưa?”
 
Sau khi tin tức phát hiện cổ Trường Mệnh ở hiện trường bị lộ ra, Vương Nguyên Bạch liền liên lạc với phía trụ sở chính. Xế chiều hôm nay, người của trụ sở chính đã tới Khánh Thành.
 
“Sau khi niêm phong xong thì tôi đã đưa cho bọn luôn, chắc là hiện giờ có rất nhiều người hay tin này.” Giọng điệu nữ trợ lý xen chút châm chọc. Trụ sở chính giống như một cái sàng, càng chiêu mộ nhiều người thì tin tức càng lộ ra nhanh hơn.
 
“Tốt lắm.” Vương Nguyên Bạch hài lòng nhoẻn miệng, sau đó nói, “Chúng ta tới thẳng sân bay.”
 
Xe quay đầu đi đến sân bay, bọn họ đều biết mức độ quan trọng của bức tranh này, cho nên không ai dám trì hoãn thêm. Nhân lúc tin tức còn chưa bị truyền ra, bọn họ nên đem bức tranh về thủ đô trước thì tốt hơn.

 
Hiện tại ở Khánh Thành vàng thau lẫn lộn, trụ sở chính lại là bia ngắm của bọn họ. Còn về việc những người thuộc trụ sở chính có rời khỏi Khánh Thành được hay không thì không liên quan tới anh ta.
 
Ngày hôm sau khi hội đấu giá kết thúc, vào buổi chiều thứ sau, Liễu Mộc Mộc gặp được Trịnh Tuyên ngoài cổng trường, có vẻ anh ta đang trao đổi chuyện gì với giáo sư.
 
Ban đầu Liễu Mộc Mộc không định làm phiền, kết quả khi nhìn thấy cô, Trịnh Tuyên liền nói thêm vài câu với vị giáo sư nọ rồi chạy về phía cô.
 
“Sao đấy? Nhờ tôi truyền lời cho Hiểu Manh à?” Liễu Mộc Mộc cười hỏi.
 
Trịnh Tuyên nở nụ cười, nhưng ngay sau đó anh ta thu lại nụ cười trên mặt mình, nói khẽ với Liễu Mộc Mộc: “Thầy biết chuyện nhà họ Lưu không?”
 
“Nhà họ Lưu?” Liễu Mộc Mộc sững sờ, thoáng giật mình, “Ý anh là cái chết của ông cụ Lưu ấy à?”
 
Chẳng những là biết mà cô còn tới hiện trường vụ án đấy.
 
Trịnh Tuyên lắc đầu: “Không riêng gì ông cụ, ngay cả mấy đứa con của ông cụ cũng chết cả rồi, không sót lại một ai.”
 
“Cái gì?” Liễu Mộc Mộc nheo mắt, cứ nghĩ là mình nghe lộn, “Anh nghe được từ đâu?”
 
“Từ dượng cả tôi, không phải tin giả đâu.”
 
“Có biết nguyên nhân cái chết chưa?”
 
Trịnh Tuyên lắc đầu: “Cảnh sát phong tỏa tin tức nên chẳng có chút thông tin cụ thể nào cả.”
 
Là người trộm bức tranh kia ư? Liễu Mộc Mộc nghi ngờ trong lòng.
 
Mặc dù ấn tượng về nhà họ Lưu của cô rất tệ, nhưng cũng không tới mức muốn cả nhà bọn họ chết. Rốt cuộc phải có thù hận lớn cỡ nào mới vậy chứ?
 
Hôm sau, cô đi tìm ông Lưu mù. Liễu Mộc Mộc hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nói tin tức nghe ngóng từ chỗ Trịnh Tuyên cho ông ấy nghe: “Hôm qua con nghe người ta bảo nhà họ Lưu chết hết rồi.”
 
Mấy ngày nay ông ấy không bảy quầy hàng cho nên khi Liễu Mộc Mộc tới, ông ấy còn đang nằm trên ghế phơi nắng ngoài sân. Trên người ông ấy có đắp một tấm chăn mỏng, trên tay là một bình trà nhỏ tinh xảo.
 
Khi nghe Liễu Mộc Mộc nói cả nhà họ Lưu đã chết hết, bàn tay cầm bình trà của ông Lưu mù chỉ hơi khựng một chút, giọng điệu vẫn rất bình thản: “Chết thế nào?”
 
Liễu Mộc Mộc ngồi xổm bên cạnh ghế nằm của ông ấy: “Mấy người khác thì con không biết, còn ông cụ thì do trúng cổ nên chết. Con còn nhìn thấy thi thể ông cụ, chết thảm lắm.”
 
Cô nhớ lại mà còn thấy buồn nôn.
 
Đêm hôm đó sau khi rời khỏi nhà họ Lưu, cô đã gặp ác mộng.
 
Hôm qua cô định nghe ngóng chút tin tức từ chỗ Yến Tu, nhưng gửi tin nhắn cả buổi mà chưa thấy anh trả lời.
 
Không chỉ Yến Tu đâu, ngay cả Phương Xuyên cũng chẳng thèm trả lời tin nhắn của cô. Chắc là xảy ra chuyện lớn quá nên bọn họ bận rộn chẳng có thời gian xem điện thoại ha.
 
Liễu Mộc Mộc không hề để ý, khi cô nhắc tới cổ trùng, vẻ mặt ông Lưu mù thoáng qua chút hoảng hốt.
 
“Sao con thấy thi thế ông ta?” Ông Lưu mù bỗng nghĩ tới điểm quan trọng trong câu này, hỏi.
 
Liễu Mộc Mộc lơ đễnh nhớ lại: “Hôm nay đúng lúc gặp được Yến Tu nên con mới thuận tiện tới hiện trường vụ án cùng anh ấy luôn.”
 
Ông Lưu mù nhíu mày: “Gan thì bé tí tẹo mà còn dám tới hiện trường vụ án? Không có gặp ác mộng chứ?”
 
Khi còn nhỏ, cô cứ nghe chuyện ma là khóc suốt mấy tiếng đồng hồ. Sau này được ông già họ Liễu mài dũa cho nên lá gan lớn hơn chút, ít nhất là không sợ mấy chuyện trong giới huyền học nữa, chỉ riêng ma quỷ là vẫn sợ.
 
Rõ ràng cái thứ đó chẳng tồn tại, chẳng biết trong đầu cô gái nhỏ nghĩ gì nữa.
 
“Ông đừng có nhắc nữa!” Liễu Mộc Mộc cuống cuồng bịt tai lại.
 
“Được rồi, không nhắc nữa. Vậy chúng ta nói về Yến Tu.”
 
“Anh ấy thì có gì để nói ạ?”
 
“Tự dưng khi không con lại trùng hợp gặp được cậu ta à? Vậy mà không có gì để nói?” Giọng điệu ông Lưu mù rất không vui.”
 
“Không có mà.” Liễu Mộc Mộc nhỏ giọng phản bác, “Thật sự là trùng hợp đó.”
 
Sau đó còn thuận tiện đi chơi một vòng công viên giải trí, nhưng cô không kể chuyện này, nếu không nhất định là ông Lưu mù sẽ dạy bảo cô tiếp, trông ông ấy không ưa Yến Tu dữ lắm.

 
“Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, là con gái thì không được đuổi theo người ta mãi, nếu không người ta sẽ không trân trọng con.”
 
“Con biết rồi.”
 
“Con thích cậu ta ở điểm nào?”
 
“Trông anh ấy đẹp trai!” Liễu Mộc Mộc trả lời không chút do dự.
 
“Còn gì nữa?”
 
Liễu Mộc Mộc ngơ ngác, đẹp trai thôi là chưa đủ hả?
 
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ. Trừng cả buổi, ông Lưu mù tức muốn vểnh cả râu: “Hóa ra con chỉ thích có mỗi gương mặt đó thôi à?”
 
Hiển nhiên là đáp án này khiến phụ huynh là ông ấy rất không hài lòng. Liễu Mộc Mộc suy nghĩ cả buổi mới nghĩ ra thêm hai lý do: “Anh ấy rất quan tâm con.”
 
Mỗi khi cô “phạm tội” thì bắt cô nhận sai. Được rồi, như vậy cũng tính là quan tâm mà ha.
 
“Tết đến, anh ấy còn lì xì con nữa.” Cái này thì vui nè.
 
Ông Lưu mù đen mặt: “Mấy năm nay ông có quỵt tiền lì xì của con bao giờ chưa?”
 
Liễu Mộc Mộc ỉu xìu, khi rảnh rỗi Yến Tu còn nói chuyện phiếm với cô, còn dẫn cô đi công viên chơi.
 
Nghĩ tới đây, vẫn là anh tốt nhất, cô không khỏi nhếch miệng cười.
 
Thấy cô cười ngây ngô, ông Lưu mù mới mở một con mắt ra, dáng vẻ như không đành lòng nhìn thẳng.
 
Lát sau, ông ấy lại nói: “Hoàn cảnh sinh sống của con và cậu ta khác nhau, cho dù sau này có trở thành một cặp thật thì con cũng có khả năng phải chịu nhiều uất ức lắm.”
 
“Con mà chịu uất ức gì chứ.” Liễu Mộc Mộc lẩm bẩm.
 
Trong mắt ông Lưu mù, rốt cuộc thì cô là người thế nào vậy chứ, cô có dễ bị bắt nạt thế đâu.
 
Ông Lưu mù trừng mắt nhìn cô, khiến cô rụt cổ lại.
 
“Nếu có một ngày con cảm thấy cậu ta không tốt nữa thì đổi thằng khác đi.”
 
“Ông nội nói cả đời này con sẽ không có bạn trai. Khó khăn lắm con mới bói ra anh ấy được đấy.”
 
“Đừng nghe ông nội con nói bậy.” Ông Lưu mù xoa đầu cô, “Ông nội con dạy con nhiều thứ như vậy không phải để con tự khiến bản thân cực khổ, biết chưa?”
 
“Biết rồi ạ.” Liễu Mộc Mộc cảm thấy bỗng dưng hôm nay ông già nói nhiều thật. Cô tì cằm lên bàn tay hơi gầy của ông ấy, hỏi: “Trưa nay chúng ta ăn gì vậy ông?”
 
“Ăn mì đi.”
 
“Hả?” Cô không muốn ăn cho lắm.
 
“Con đi úp một tô mì cho ông.”
 
“… Dạ.”
 
Liễu Mộc Mộc chạy vào phòng nấu nước. Ông Lưu mù nhìn bóng lưng hoạt bát của cô, khóe miệng hơi nhoẻn lên.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play